Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 142



Hắn không hận cô sao? Không phải hắn nói vĩnh viễn không muốn thấy cô sao?

Thạch Thương Ly cầm tay cô kéo cô ôm vào ngực, cúi đầu ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lẽo: “Em là mẹ của con trai anh, sao có thể không liên quan đến anh?”

“Nhưng anh nói.......”

“Buông cô ấy ra.” Giọng nói lạnh lẽo cắt đứt lời nói của Loan Đậu Đậu, quay đầu lại thấy Kuroki đang đi tới, khuôn mặt khắc nghiệt, hơi thở uy nghiêm cùng đầy sát khí.

Đậu Đậu lập tức biết trong lòng Kuroki đang suy nghĩ gì lập tức dùng sức giãy giụa trong ngực hắn, cầm tay ông nói: “Cháu mệt rồi chúng ta về khách sạn thôi.”

“Bảo bối.......” Thạch Thương Ly đi lên muốn nắm tay Loan Đậu Đậu lại bị Kuroki ngăn lại, ánh mắt sắc bén nhìn Thạch Thương Ly, mím môi nói: “Không được đến gần cô ấy nữa!”

Loan Đậu Đậu cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Thạch Thương Ly, chỉ nắm quần áo Kuroki, giọng nói cầu xin: “Chúng ta về khách sạn có được không?”

Kuroki buông tay ôm Đậu Đậu xoay người đi, giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn của ông vang vọng trong gió truyền đến tai Thạch Thương Ly: “Người nhà họ Thạch tốt nhất nên tránh xa cô ấy.”

Một trận gió thổi qua, ánh đèn mờ không che được đôi mắt tĩnh mịch mà sắc bén của hắn nhìn chằm chằm bóng hai người biến mất trong đêm. Chân mày nhíu lại không giấu được kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Không phải Đậu Đậu gả cho Thạch Lãng rồi sao? Không phải cô mang thai con của hắn ta sao, sao lại ở chung với Kuroki? Hơn nữa có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt......

Hắn nhất định phải tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Lúc Đậu Đậu vào cửa khách sạn thì chợt dừng bước, quay đầu nhìn Kuroki nghiêm túc nói: “Chú Kuroki, đừng quên chú đã đồng ý rồi. Nếu chú làm bọn họ bị thương, đời này cháu sẽ không tha thứ cho chú.”

Ánh mắt Kuroki chợt xẹt qua một tia chần chừ, bàn tay nhéo mũi cô, khẽ nói: “Cháu rất yêu Thạch Thương Ly sao?”

Loan Đậu Đậu méo miệng: “Chú không hiểu nên chú cũng không hiểu tình yêu của Tử Tử dành cho chú.”

Khuôn mặt Kuroki khẽ biến hóa, từ sau khi cô ấy rời khỏi không ai dám nhắc chuyện của cô ấy trước mặt ông. Đậu Đậu là người đầu tiên cũng là người duy nhất dám nói.

“Nếu như chú không có cảm giác với cô ấy sao lại để cô ấy ở bên cạnh mình mười năm, cho cô ấy kỳ vọng cuối cùng lại để cô ấy rời đi trong tuyệt vọng? Không phải chú nói với mọi người là chú vì tình hình lúc đó mà phải hối hận. Chú Kuroki, thật ra thì chú trốn tránh trái tim của mình, trong tình yêu chú là kẻ yếu thế.”

Loan Đậu Đậu trợn đôi mắt vô tội như không có chuyện gì trực tiếp đụng chạm vào vết thương của ông, lời nói trần trụi không có một chút uyển chuyển nào.

“Nhóc con biết cái gì?” Kuroki dời đi ánh mắt nhìn chân mình, sắc mặt trở nên nặng nề.

“Cháu không hiểu nhưng tiếc thay cho Tử Tử! Dù sao cũng là ph5u nữ, tuổi xuân có bao nhiêu? Không oán không hối hận rời khỏi chú thì sao? Sợ rằng cô ấy không thể yêu ai nữa. Muốn ôm cuộc tình đầy tiếc nuối rời khỏi cõi đời này. Nhưng chú vĩnh viễn không biết!”

Kuroki liếc mắt kinh ngạc nhìn cô hỏi: “Cháu có ý gì?”

Loan Đậu Đậu vô tội nhún vai: “Không có ý gì.” Xoay người đẩy cửa ra không nhịn được hít sâu hỏi: “Chú Kuroki, Đào Yểu Yểu thật sự tốt như vậy sao? Những năm này chú không quên được sao?”

Bùm.......

Cánh cửa đóng sầm, cô chưa bao giờ gặp cô gái tên Đào Yểu Yểu nhưng cô đã gặp Tử Tử. Một cô gái thật đáng yêu, rất đẹp không hiểu tại sao chú Kuroki lại không chấp nhận cô, tại sao lại làm cô tổn thương chứ không cho mình và cô ấy một cơ hội để có được hạnh phúc.

Đào Yểu Yểu thật sự tốt như vậy sao? Những năm này ông không thể quên được sao?

Đào Yểu Yểu thật sự tốt như vậy sao? Những năm này ông không thể quên được sao?

Đào Yểu Yểu thật sự tốt như vậy sao? Những năm này ông không thể quên được sao?

Kuroki đứng trước cửa khóe miệng không nhịn được khẽ nở nụ cười khổ sở, không ngừng lắc đầu tự giễu. Thật ra thì ông đã sớm không biết là bản thân yêu ai, cô gái mà ông khắc tốt ghi tâm còn có cô gái ngày ngày nhớ thương Đào Yểu Yểu hoặc là.......

Tử Tử một cô gái luôn ở bên cạnh ông không rời đi.......

Mặc kệ là ai tất cả đều đã kết thúc. Ông phải cô đơn đến già với hai bàn tay trắng, không phải sao?

Cửa bị đá tung, Thạch Lãng ngẩng đầu thấy Thạch Thương Ly đột nhiên xuất hiện không khỏi kinh ngạc......Không nghĩ tới hắn còn chủ động tới tìm hắn ta.

Thạch Thương Ly sải bước đi đến trước mặt hắn ta, đôi mắt sắc bén nhìn hắn ta, giọng nói lạnh lẽo: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải cô ấy ở cùng cậu sao? Sao lại ở chung với Kuroki?”

Kuroki?

Thạch Lãng khẽ kinh ngạc, cái tên này không xa lạ. Sau khi Đậu Đậu đi, hắn ta đã cho người điều tra người đàn ông bí ẩn đó biết được ông ta là một người nổi tiếng ở Nhật Bản, về phần tại sao Đậu Đậu quen ông ta hắn ta làm thế nào cũng không điều tra được.

“Tôi làm sao biết? Những việc này không liên quan đến tôi!” Lạnh lùng nói.

“Không liên quan?”

Những chữ này khiến thần kinh Thạch Thương Ly căng thẳng, một giây tiếp theo một cú đấm hung hăng đập vào mặt hắn ta, gầm nhẹ: “Cậu cưới cô ấy lại nói hai người không có quan hệ sao? Thạch Lãng, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Thạch Lãng khẽ nở nụ cười, giọng nói yêu nghiệt, đôi mắt cười nhạo, đứng dậy lau máu bầm trên khóe miệng. Trả lời hắn: “Tôi muốn làm gì anh còn không rõ sao? Tôi nói rồi chỉ cần là những thứ anh muốn tôi đều sẽ cướp lấy. Anh cho rằng tôi thật lòng yêu người phụ nữ ngu ngốc đó sao? Nếu không phải vì muốn cướp cô ấy khỏi tay anh thì ngay cả liếc mắt tôi cũng cảm thấy dơ bẩn hai mắt của mình.”

“Khốn kiếp!” Thạch Thương Ly nghe không nổi nữa, trán nổi gân xanh, vung một quyền hung hăng nện vào mặt hắn ta: “Cậu điên rồi. Tôi giết chết cậu!”

“Anh dám không?” Thạch Lãng nhìn hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Giết chết tôi rồi anh vĩnh viễn không chiếm được cô ấy! Dù sao cô ấy cũng đã là người phụ nữ của tôi, xem như anh không để ý nhưng cũng không có cách nào phá được rào cản trong lòng cô ấy. Khi hai người gần gũi sẽ nhớ đến cơ thể cô ấy nhiệt tình dưới cơ thể tôi......”

“Câm miệng!” Thạch Thương Ly quát lớn lại vung một quyền đấm vào mặt hắn ta.

“Ha ha......” Thạch Lãng không nhịn được nở nụ cười lạnh, đứng lên, ra vẻ không sao nhìn hắn “Thì sao? Có phải anh rất hận tôi? Thạch Thương Ly, cả đời này tôi sẽ không bao giờ ly hôn với cô ấy, sẽ không để hai người ở chung. Vĩnh viễn ở giữa hai người để hai người đau đến nỗi không muốn sống nữa.”

“Cậu.......”

Thạch Thương Ly vừa định đấm thì có giọng nói truyền đến từ cánh cửa: “Buông anh ấy ra!”

Hai người đàn ông đồng thời quay đầu lại thấy Loan Đậu Đậu đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhất là Thạch Lãng, vội vàng mở miệng: “Đậu xanh nhỏ, em hãy nghe anh nói......”

“Còn muốn nói gì?” Loan Đậu Đậu đi tới, mặt không thay đổi, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn ta.

“Em hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích.......”

“Tôi biết rồi.” Đậu Đậu cắt lời hắn, khóe miệng mím lại: “Thạch Lãng tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không ở chung với Thạch Thương Ly. Như vậy có phải anh an tâm rồi không, sẽ không làm loạn nữa.”

“Bảo bối.” Sắc mặt Thạch Thương Ly phức tạp, ánh mắt đau lòng nhìn cô, Loan Đậu Đậu trước kia không như thế!Cô cười như ánh mặt trời rực rỡ, bộ dáng khi khóc rất đáng thương chứ không phải bộ dáng nửa sống nửa chết như thế này.

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, đáy mắt không có cảm xúc gì, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt, muốn cho hắn không cần lo lắng cho cô: “Tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, anh cũng nên tự chăm sóc tốt cho bản thân cùng tiểu thối.”

Thạch Thương Ly đi lên nắm tay cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô,giọng chắc chắn: “Em không yêu cậu ấy, một chút cũng không, đi với anh!”

“Buông cô ấy ra!” Thạch Lãng đi lên nắm tay Thạch Thương Ly, đối mắt lạnh lùng: “Cô ấy là vợ tôi, anh không có tư cách đụng vào cô ấy!”

“Tôi không có tư cách đụng cô ấy thì cậu càng không có tư cách!” Thạch Thương Ly buông Đậu Đậu ra, đôi tay nắm cổ áo Thạch Lãng, tại sao hắn lại tin tưởng giao Đậu Đậu cho hắn ta chăm sóc, nếu nhứ không như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì!

“Tôi nói......Đủ rồi.” Đậu Đậu mở miệng nói nhưng căn bản hai người không nghe thấy lời cô nói.

Lúc này Thạch Lãng không im lặng nữa mà hoàn toàn phòng thủ. Thạch Thương Ly đấm hắn ta mấy cái đều đánh trả lại! Phòng làm việc rất nhanh trở thành một đống đổ nát.......

Đậu Đậu đứng một bên nhìn hai người đánh nhau không cách nào ngăn cản. Thạch Lãng thuận tay nắm cái ghế bên cạnh muốn đập Thạch Thương Ly thì cô kinh hãi: “Cẩn thận.......”

Không nghĩ ngợi gì trực tiếp chạy lên ôm Thạch Thương Ly, khắp lưng đều đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cảm giác như xương muốn nứt ra, đôi tay nắm chặt quần áo Thạch Thương Ly, bảo vệ cơ thể hắn!

Lúc này hai người đàn ông ngây ngẩn cả người nhìn Đậu Đậu thật lâu không phản ứng kịp. Thạch Lãng cúi đầu nhìn hai tay mình lại nhìn Đậu Đâu đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cái ghế dưới chân tan tành.

Sắc mặt Thạch Thương Ly kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm người con gái bảo vệ mình, tứ chi cứng ngắc cảm giác tim bị đâm đau đớn.

Cô ấy yêu hắn nếu không sẽ không liều mạng chạy tới như vậy.

Người mà cô ấy quan tâm là hắn!

“Tại sao?” Giọng Đậu Đậu run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ “Rõ ràng trong cơ thể cùng chảy chung một dòng máu, rõ ràng là người thân duy nhất trên đời sao cứ phải làm tổn thương nhau?”