Đậu Đậu quay lại thăm Kỳ Dạ thì Thạch Lãng cũng ở đây, Thẩm Nghịch đứng ở cửa phòng bệnh giống như canh giữ không tính vào thăm Kỳ Dạ.
“Chúng ta cùng vào đi!” Đậu Đậu nắm tay áo anh ta, quả quyết dắt anh ta đi vào!
Kỳ Dạ thấy Thẩm Nghịch ánh mắt lóe sáng, giống như rất vui: “Anh Thẩm anh cũng tới sao?”
Ánh mắt Thạch Lãng vẫn nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, không chớp mắt. Lần này cô quay về vô tình cô đều giữ cự ly với bất cứ ai, chỉ duy nhất Thẩm Nghịch là không.
Loan Đậu Đậu ném bánh bao thịt vào ngực cậu, thuận tiện vỗ đầu cậu: “Ai là anh Thẩm? Gọi Thẩm Nghịch!”
Kỳ Dạ ảo não kêu: “Sao lại gõ đầu tôi! Đừng tưởng rằng cô là vợ anh trai tôi thì muốn làm gì cũng được! Hơn nữa, tôi thích ăn bánh bao đậu không thích bánh bao thịt! Dầu mỡ chết đi được!”
Vứt sang một bên hỏi Thạch Lãng: “Không phải anh thích ăn bánh bao thịt sao?”
Sắc mặt Thạch Lãng không thay đổi vẫn nhìn Loan Đậu Đậu chằm chằm mím môi: “Không ăn.”
Kỳ Dạ cau mày khó chịu quát: “Này! Bánh bao đậu là vợ anh trai, anh không được để ý cô ấy! Bọn họ đã kết hôn còn có con!”
Sắc mặt Thạch Lãng kinh ngạc nhìn Kỳ Dạ, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì Đậu Đậu ho nhẹ, ánh mắt ý bảo hắn ta không nên nói lung tung, lát nữa đi ra sẽ giải thích.
“Thế nào? Bánh bao đậu?” Sắc mặt Kỳ Dạ không tốt, xem như có lương tâm hỏi: “Có phải gần đây chăm sóc tôi rất mệt không? Thật ra thì ở đây có y tá, cô không cần ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui!”
Kỳ Dạ dẩu môi bởi vì cơ thể chưa hồi phục cho nên sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cơ thể rất gầy. Chỉ là tinh thần càng ngày càng tốt, mỗi lần thấy Thẩm Nghịch cũng cực kỳ vui, cụ thể tại sao cậu cũng không cách nào giải thích.
Cảm giác như hai người có quan hệ rất thân thiết, nếu không tại sao ngày nào anh ta cũng đến thăm cậu?
“Chúng tôi ra ngoài trước, cậu nói chuyện với Thẩm Nghịch đi.” Đậu Đậu đưa mắt nhìn Thạch Lãng, hai người ăn ý đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạ!
“Thẩm Nghịch, có phải ngày nào anh cũng đến tham tôi không?” Kỳ Dạ dựa vào gối rất thoải mái, ăn quýt mà Đậu Đậu vừa mới bóc cho, ánh mắt tò mò nhìn Thẩm Nghịch.
“Ừ.” Thẩm Nghịch thẳng thắn thừa nhận.
Kỳ Dạ khẽ cười: “Tôi biết cảm giác của tôi không sai, cảm giác luôn có người đứng ngoài cửa. Tại sao anh không vào?”
“Tôi không biết cậu có muốn gặp tôi hay không.” Thẩm Nghịch trầm giọng trả lời, ngẩng đầu ánh mắt âm u nhìn cậu.
“Tại sao anh lại nói như vậy?” Kỳ Dạ nghiêng đầu chỉ cảm thấy tò mò, bàn tay nắm chặt, trầm tư nói: “Tôi cảm giác như có chuyện gì đó! Còn nữa, tôi cảm thấy hình như anh thích tôi!”
Thẩm Nghịch ngẩn người, sau một lúc lắc đầu: “Không, tôi không thích cậu.”
“Ha ha, tôi đoán sai rồi! Nhưng tôi nghĩ anh không có quan hệ gì với tôi thì tốt, không cần ngày ngày phải đến thăm tôi, còn ở cửa không dám đi vào!”
“Bạn Kỳ, tôi không thích cậu, tuyệt đối không thích.” Giọng Thẩm Nghịch thì thầm như đang nói cho cậu nghe. Ánh mắt rũ xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tôi yêu cậu, loại tình yêu kia cậu biết không?”
Kỳ Dạ lập tức ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới anh ta lại thẳng thắn như vậy! Nháy mắt mấy cái, cổ họng chợt căng thẳng, không thể nói gì.
“Thế nào? Có phải dọa sợ cậu không?” Đôi mi thon dài của Thẩm Nghịch run rẩy mấy cái, khéo miệng khẽ nở nụ cười khó coi: “Cậu đã quên hết.”
Quên đi chuyện của hai người, quên cậu yêu anh ta, so với tình yêu của anh ta sâu đậm hơn......
Kỳ Dạ chợt ngồi thẳng người, bàn tay khẽ nâng lên vuốt khuôn mặt anh ta, sắc mặt không còn cười đùa, môi mỏng khẽ hạ xuống, giọng khàn khàn hỏi: “Thẩm Nghịch, có phải anh thương âm trầm cô đơn như vậy?”
Cơ thể Thẩm Nghịch chấn động, trong nháy mắt có phải chứng lựa chọn mất trí nhớ của cậu là giả.
Kỳ Dạ rút tay mình lại, khẽ nở nụ cười: “Tôi thấy đôi mắt anh rất cô đơn. Thẩm Nghịch, anh nói tôi quên hết? Tôi quên gì?”
Thẩm Nghịch chần chừ một lúc lâu không nói, rốt cuộc không biết có nên nói hay không. Hay là cả đời cậu ấy sẽ không nhớ có lẽ sẽ có một người mới đối tốt với cậu.
Cậu đã từng cho anh ta niềm vui sao?
“Thẩm Nghịch, trước kia tôi có yêu anh không?” Kỳ Dạ chợt mở miệng hòi vấn đề chính. Cậu nửa muốn Thẩm Nghịch thừa nhận, nửa không muốn thật rối rắm.
Kỳ Dạ không đợi anh ta trả lời tiếp tục nói: “Trước kia tôi yêu anh bởi vì......” Cậu dừng một chút, giọng nói như đang lấy dũng khí: “Bây giờ tôi rất thích anh.”
“Em......” Sắc mặt Thẩm Nghịch kinh ngạc, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, mặc dù không thấy rõ biểu tình lúc này của cậu nhưng anh ta có thể thấy là cực kỳ đáng yêu, trêu người, vui vẻ......
“Em đang đùa anh sao? Bạn Kỳ!”
Kỳ Dạ mím môi không vui nói: “Tôi không nhàm chán như vậy! Tôi chỉ cảm thấy anh rất quen thuộc, tôi nghĩ lúc trước tôi rất yêu anh, bây giờ cũng rất thích anh. Cho nên không bằng chúng ta bắt đầu lại.”
Thẩm Nghịch cau mày nhưng nhiệt độ nóng bỏng bởi vì cậu ấy nắm chặt tay anh ta, tính toán cả đời không buông tay.
“Em không biết chuyện gì xảy ra.”
“Thật sự tôi không biết cũng không muốn biết. Chỉ cần anh không kết hôn những thứ khác đều có thể giải quyết. Hơn nữa, bây giờ anh cũng yêu tôi đúng không?” Kỳ Dạ tràn đầy tự tin nói, so với đoạn ký ức bị mất đi còn vui hơn.
Thẩm Nghịch biết giờ phút này anh ta nên lập tức đồng ý với Kỳ Dạ nhưng Hàn Tĩnh......Không thể giải quyết chuyện Hàn Tĩnh, anh ta không thể hứa gì với Kỳ Dạ. Lần trước dạy dỗ còn chưa đủ sao? Anh ta không muốn Kỳ Dạ lại phải hy sinh vì anh ta......
Bàn tay nâng lên vuốt khuôn mặt cậu, hình như khuôn mặt cậu mềm hơn trước. “Bạn Kỳ, cho anh một tuần lễ để giải quyết. Sau khi xử lý xong, anh sẽ cho em biết đáp án của anh, nếu như một tuần sau anh không quay lại, em hãy quay về Pháp sống thật tốt biết không?”
“Được!” Kỳ Dạ sảng khoái đồng ý, không chút suy nghĩ. Nắm lấy bàn tay gầy guộc của anh ta không ngừng đùa giỡn: “Anh quá gầy, về sau phải bồi bổ cho anh một chút. Anh mập một chút mới không có ai tranh giành với tôi.”
Thẩm Nghịch cảm thấy trong lòng ấm áp, tại sao cậu nhóc này luôn dễ dàng khiến người khác ấm lòng, dễ dàng nhìn thấu anh ta!
Đậu Đậu nói rõ tình trạng hiện tại của Kỳ Dạ, Thạch Lãng nhíu chặt chân mày, ánh mắt có chút đau lòng cùng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật không nghĩ tới cậu ấy lại giống mẹ điên cuồng như vậy.”
Loan Đậu Đậu ngây ngẩn người, nghiêng đầu nhìn đứa bé chơi đùa trên cỏ, không trả lời câu hỏi của hắn ta: “Yêu thì sao? Anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Thạch Lãng cười sang sảng: “Không biết.”
Loan Đậu Đậu hiểu ý, hướng về phía hắn ta cười, giọng nói bình thản: “Cho nên anh mới nói nhảm cùng tôi.”
Sắc mặt Thạch Lãng phức tạp có chút chần chừ, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Em biết quan hệ giữa Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ sao?”
“Anh em ruột.” Loan Đậu Đậu thuận miệng trả lời. Ba người bọn họ không phải anh em ruột sao!
“Ba người bọn anh là anh em ruột không sai, chỉ là......” Hắn ta dừng một chút, quay đầu nhìn về phía xa, khuôn mặt anh tuấn u buồn, giọng nói mất mát: “Anh là con riêng, mẹ anh chỉ là vũ nữ. Trước năm tuổi anh luôn ở ngoài sau đó mới vào nhà họ Thạch. Mà mẹ Kỳ Dạ là em gái của mẹ Thạch Thương Ly.”
Loan Đậu Đậu nhất thời ngây ngẩn cả người, gương mặt kinh ngạc. Đầu óc choáng váng......
Mẹ Thạch Lãng là vũ nữ cho nên anh ta là con riêng mà mẹ Kỳ Dạ lại là....... em gái mẹ Thạch Thương Ly!
Có chuyện chị em gái lại ở cùng một người đàn ông sao??? Thật kinh khủng!
“Trên thực tế Kỳ Dạ giống anh, chỉ là con riêng. Chỉ có mẹ Thạch Thương Ly là chân chính gả cho ba, cho nên Thạch Thương Ly mới là con cháu nhà họ Thạch, bọn anh được tuyên bố là con nuôi, ai cũng biết anh là sản phẩm của một cuộc tình phong lưu.” Thạch Lãng cười thê lương, những chuyện bi thương trong lòng kia vẫn khóa chặt trong lòng cả đời này sẽ không nói, không nghĩ.
Nhưng đối mặt với cô không biết gì vẫn nhịn không được muốn nói ra. Nếu như đáng thương cũng có thể đổi lấy nửa điểm tình yêu, hắn ta nguyện ý vứt bỏ tự ái để đổi lại sự quay đầu của cô.
Loan Đậu Đậu khiếp sợ cũng có chút hiểu. Tại sao Thạch Lãng vẫn muốn tranh giành với Thạch Thương Ly, cũng hiểu tại sao trong ba người chỉ có một mình hắn ta cô lập bởi vì hắn ta là người không có thân phận nhất, sống trong nhà họ Thạch mọi người đều chèn ép hắn! Tất cả mọi người đều xem thường hắn ta vì hắn ta là con riêng......