Bà ấy biết bản thân khó thoát khỏi cái chết cho nên cầu xin Hàn Khác Thành không nên nói việc này với Đậu Đậu, cô còn quá nhỏ hơn nữa bà ấy cũng không muốn cô biết bà là một người bụng dạ khó lường, là một người mẹ làm nội gián……
Không muốn phá hủy hình tượng người mẹ xinh đẹp dịu dàng trong lòng Đậu Đậu…….
Hàn Khác Thành đồng ý, sau khi bà cầu xin tự tay bóp cò giết chết người phụ nữ mà mình yêu nhất, người phụ nữ đã sinh cho ông một cô con gái đáng yêu.
Mà một khắc kia Đậu Đậu vừa mới tỉnh ngủ muốn tìm mẹ nhưng không thấy lúc đi tới cửa thấy ba liền rất vui chưa kịp mở miệng liền nhìn thấy Hàn Khác Thành bắn chết Loan Loan…….
Máu tươi văng khắp nơi, trên bức tường màu trắng đều thấm đẫm máu…….
Một màn kia khiến cô cả đời này cũng không quên được, mặt của mẹ, tim tràn đầy máu, khẩu súng trong tay ba còn vương khói trắng bay bay…….
Cô không cách nào tin được ba giết mẹ, cô chạy qua lay lay mẹ nằm bất động một chỗ, không cách nào chấp nhận chuyện đã xảy ra. Cô không hiểu nổi không phải ba đến cứu mẹ cùng cô sao, tại sao lại giết mẹ……
Cái thế giới này quá rối loạn, quá đen tối, cô không cách nào hiểu được, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng điều duy nhất cô có thể nhớ là ba giết mẹ!
Hàn Khác Thành tự tay giết chết Loan Loan!!!
Loan Đậu Đậu mở to mắt, mất hồn nhìn khuôn mắt trước mặt không phản ứng được, cảm giác vừa rồi bản thân mới vừa nằm trong giấc mơ đáng sợ, cảm thấy rất tuyệt vọng. Ngẩng đầu lên nhận được ánh mắt lo lắng của Thạch Thương Ly, ngây ngốc nắm quần áo hắn nói: “Thạch Thương Ly, anh có thể tát em một cái không? Giống như lần trước vậy, sao em lại bắt đầu nằm mơ rồi?”
Thạch Thương Ly căng thẳng, không thể ngăn được nỗi đau. Đôi tay dùng sức ôm cô thì thầm: “Đừng như vậy, bảo bối, bình tĩnh một chút.”
Liễu Khinh Yên thở dài nhìn Đậu Đậu, chậm rãi mở miệng “Cô có biết tại sao mẹ cô cầu xin Khác Thành giết mình không? Bởi vì nếu còn sống quay về chính là sống không bằng chết! Bà ấy rất rõ nên mới không muốn quay về, tình nguyện chết trong tay ba cô ít nhất còn thoải mái, không có hành hạ. Sau đó Khác Thành vừa phải đối phó với thế lực nhà họ Duy, vừa phải bảo vệ cô an toàn. Đối mặt với sự hiểu lầm của cô với anh ấy, anh ấy không thể giải thích, anh ấy muốn giúp mẹ cô duy trì hình ảnh một người mẹ tốt bụng dịu dàng, áp lực đối với anh ấy rất lớn, mỗi ngày đều phải sống trong chém giết, bị thương không biết bao nhiêu lần, chảy không biết bao nhiêu máu nhưng vẫn ở lại bảo vệ cô an toàn. Trong bang có mấy người lớn tuổi biết mẹ cô phản bội, không phục cho Khác Thành ngồi lên vị trí anh cả liền nghĩ mọi cách để lật đổ anh ấy, càng muốn phái người giết chết cô. Vì thế Khác Thành không thể không lấy tôi, bởi vì tôi là con gái người đứng đầu có tiếng nói nhất trong bang phái, như vậy có thể ngăn chặn bọn họ, ngưng nội chiến, chỉnh đốn nội bộ, giết Lý Duy báo thù cho anh cả. Nhưng quan trọng là chỉ bởi vì cô, bởi vì anh ấy đã đi trên con đường này lâu như vậy, mặc dù anh ấy chịu thu tay nhưng những người đó cũng sẽ không bỏ qua cho anh ấy, không bỏ qua cho cô. Vì muốn có đầy đủ năng lực bảo vệ cô anh ấy càng phải cố gắng mạnh hơn, ngồi vững vị trí để mọi người tâm phục khẩu phục, như vậy mới có thể cho cô một thế giới an toàn tốt đẹp! Mà cô lại âm thầm dùng dao anh ấy đưa cho thiếu chút nữa giết chết anh ấy! Anh ấy không đau thể xác mà đau trong lòng. Cho dù vậy anh ấy cũng không oán trách cô một câu. Lúc cô suy nhược dần thì anh ấy phải đối mặt với áp lực từ bên ngoài, còn phải luôn canh giữ bên cạnh cô, chăm sóc cô, nghĩ mọi cách để cô sống! Bởi vì người thân duy nhất của anh ấy chính là con gái duy nhất! Anh ấy xem cô như mạng sống của mình, Đậu Đậu cô hiểu chưa? Anh ấy chưa bao giờ phản bội cô cùng mẹ cô. Tôi gả cho anh ấy những năm này chỉ vợ chồng trên danh nghĩa, cô hiểu không?”
Đậu Đậu hoàn toàn ngây ngốc, nước mắt từ từ rơi nhìn Hàn Khác Thành, mím chặt môi. Không tin, không có cách nào tin được đây mới là “chân tướng”
Kuroki bất đắc dĩ than thở: “Sau đó chú muốn rút khỏi giang hồ cho nên âm thầm giúp Khác Thành, giúp anh ta tiêu diệt Lý Duy để cho anh ta ngồi lên vị trí Bố Già. Những ngày cháu được chú chăm sóc ngày ngày ba cháu đều hỏi thăm tình trạng của cháu, biết cháu muốn về nước, ba cháu cũng không yên tâm, phái không ít người đến thành phố chỉ vì muốn bảo vệ cháu an toàn! Lần trước cháu bị người của Cung Lam Nhiễm bắt cóc cũng là ba cháu đi tìm Cung Lam Nhiễm đàm phán, thiếu chút nữa muốn tiêu diệt hết bọn họ.......Cháu có một người ba tốt nhất thế giời cho nên đừng hiểu lầm ông ấy nữa, đừng khiến ông ấy đau lòng.”
“Đừng có mà lèo bèo.” Hàn Khác Thành ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Đậu Đậu, dịu dàng nói: “Bảo bối không sao cả, tất cả đều đã qua. Con có hận thì hận ba, trong lòng con mẹ con vẫn là người tốt nhất.”
“Không phải như thế.......Không phải như thế.......”
Những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi. Tại sao những ý nghĩ của những năm qua đều bị ông ấy hủy bỏ, cô hận nhiều năm như vậy sao bây giờ bọn họ lại nói cho cô biết.......
Cô sai lầm rồi, từ đầu đến cuối cô là người sai. Ba không phản bội mẹ, người mẹ dịu dàng xinh đẹp đó đã phản bội bọn họ, phản bội bang phái, thiếu chút nữa hại chết mọi người.......
Cô thiếu chút nữa giết chết người ba thân yêu của mình, hận cả đời nhưng tất cả đều sai lầm.......Toàn bộ đều điên đảo.......
Tại sao có thể như vậy.......
Tại sao mẹ lại phản bội, tại sao mẹ lại làm như vậy, tại sao muốn ruồng bỏ cô và ba.......Tại sao cuối cùng vẫn ích kỷ khiến ba chịu hết mọi tội danh để cô hận sai người.
Thạch Thương Ly cầm tay cô, phát hiện cô đang run rẩy, nước mắt như pha lê dịu dàng rơi, không cách nào ngừng được, ánh mắt ảm đạm, không có mục tiêu, cứ nhìn cảnh tượng trước mắt như đang nằm mơ.
Đây chỉ như một giấc mộng.......
Hàn Khác Thành nghe thấy cái tên Loan Loan thì không tức giận, không thù hận. Đã nhiều năm như vậy, trong lòng đã sớm gió êm sóng lặng. Mặc kệ Loan Loan làm chuyện gì sai, đó vẫn là người phụ nữ mà ông ấy thích nhất, người phụ nữ đã sinh cho ông một Đậu Đậu đáng yêu đã thỏa mãn rồi.
“Tại sao có thể như vậy?” Loan Đậu Đậu chậm rãi rũ mắt, toàn bộ thế giới dường như muốn sụp đổ.......