Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 174: Chương một trăm bảy mươi bốn



“Càng ngày ông ấy càng không thể chấp nhận tính khí ngạo mạn của mẹ, mặc dù có anh và ông nội hết sức phản đối ông vẫn muốn ly hôn lấy Kỳ Lam làm vợ. Chuyện này giằng co thật lâu, có lần ba và ông nội cãi nhau rất to, sau đó đi uống rượu gặp một vũ nữ, sau lần đó thì có Thạch Lãng. Lúc đầu ông nội phản đối Thạch Lãng về nhà họ Thạch, dù sao thân phận mẹ cậu ấy cũng không tốt, sau đó ba lấy cái chết uy hiếp, mẹ anh nói nếu muốn cho Thạch Lãng quay về thì ba không được ly hôn. Vì Thạch Lãng ba đồng ý.”

“Thân phận của mẹ Thạch Lãng khiến nó sống ở nhà họ Thạch rất khổ, mặc dù ba cố gắng cho nó về nhà nhưng không yêu thương nó, ông nội càng không muốn gặp nó! Mẹ anh càng hành hạ nó hơn, mọi tức giận đều trút lên người nó. Nó sợ bị giam cầm, nguyên nhân đều bởi vì ám ảnh do tuổi thơ lưu lại. Mẹ nó vẫn muốn dựa vào nó để vào nhà họ Thạch, cho dù là không có danh phận chứ không muốn bị chế nhạo cho nên làm mọi cách muốn nó hơn anh. Có thể là do thói quen nên những năm này nó mới đối chọi với anh, nhất định phải mạnh hơn anh.......”

“Đáng tiếc cuối cùng mẹ nó không vào được nhà họ Thạch, Kỳ Lam cũng không. Bởi vì Kỳ Lam sinh Kỳ Dạ khiến mẹ anh nổi diên muốn giết Kỳ Dạ, mẹ anh tuyệt đối không đồng ý Kỳ Lam sinh con cho ba nhưng ba dùng cơ thể mình bảo vệ Kỳ Dạ bị mẹ anh giết chết. Mẹ anh khổ sở chịu không nổi mà chết.......Kỳ Lam.......sau khi biết ba anh chết liền phát điên không nhớ gì. Thỉnh thoảng tỉnh táo chỉ nhớ ba thích nhất bà ấy hát, bà sẽ tìm ba anh khắp nơi. Trong một đêm mưa bà chợt nhớ tất cả, nhớ tới ba đã chết cuối cùng tự sát.”

Loan Đậu Đậu há hốc miệng, quả thật không thể tin được, cuộc tình này khiến ba người chết........Rốt cuộc ai là người có lỗi?

“Mẹ Thạch Lãng thì sao?”

Thạch Thương Ly thở dài, chậm rãi nói: “Sau khi ba chết không lâu thì bà ấy đến nhà họ Thạch cãi lộn, lúc tranh chấp không cẩn thận đụng vào bình hoa, bình hoa bị thủy tinh cắt đúng động mạch không cấp cứu kịp nên chết......Lúc ấy Thạch Lãng đứng ở cầu thang nhìn thấy hết mọi chuyện.”

Loan Đậu Đậu che miệng, không dám tin! Tận mắt nhìn thấy mẹ chết cảm giác như thế nào cô là người hiểu rõ nhất! Năm đó cô còn nhỏ cũng tận mắt nhìn thấy ba bắn chết mẹ......

Thạch Lãng trải qua chuyện đó còn có thể tỉnh táo lại thật không dễ.

“Tại sao? Tại sao ông nội có thể chấp nhận Kỳ Dạ lại không thể chấp nhận Thạch Lãng? Xem như thân phận mẹ anh ta không tốt thì có quan hệ gì? Đứa bé vô tội không phải sao?”

“Mặc dù Kỳ Lam là con gái riêng, thân phận không rõ nhưng dù sao bà ấy cũng là con nhà quý tộc, thể diện tốt hơn vũ nữ. Hơn nữa Kỳ Dạ sinh ra liền khóc không cách nào dỗ được nhưng thần kỳ là khi ông nội ôm nó, nó liền không khóc. Có thể là bởi vì có duyên phận với ông nội cho nên ông nội cực kỳ thương nó nhưng cũng rất nghiêm khắc.”

“Em cảm thấy Thạch lãng đáng thương nhất, anh ta quả thật vô tội! Sao anh lại không giúp anh ta?” Loan Đậu Đậu nhìn hắn hoài nghi: “Có phải anh cũng ghét thân phận của anh ta?”

“Anh có thể sao?” Thạch Thương Ly bất đăc dĩ than thở, bàn tay luồn váo mái tóc mềm mại của cô nói: “Có lẽ là ba em bảo vệ em quá tốt, loại tranh đấu trong gia tộc còn tàn khốc hơn trên thương trường! Nếu như em ra mặt sẽ bị bọn họ công kích, em cho rằng anh không giúp nó sao? Nếu anh không giúp nó đã sớm bị chết đói trong kho hàng.”

Loan Đậu Dậu le lưỡi, không nhịn được than thở, gia tộc thật phiền toái!

Thạch Thương Ly ôm chặt cô nói: “Cho nên anh mới thoát khỏi nhà họ Thạch, cũng hiểu tại sao Thạch Lãng làm như vậy.”

Nếu như hắn không thoát khỏi nhà họ Thạch, hơn nữa thân phận của Đậu Đậu vững chắc, hắn không thể nào bảo vệ cô, rời khỏi nhà họ Thạch thoát khỏi những tranh đấu gay gắt. Về phần Thạch Lãng muốn phá hủy cơ nghiệp nhà họ Thạch là do hắn ta hận nhà họ Thạch! Phá hủy cũng tốt, bi kịch đời trước đến đời này dừng lại không cần lặp lại nữa!

Loan Đậu Đậu kéo áo hắn cẩn thận nói: “Vậy không phải anh hận mẹ anh chứ?”

Thạch Thương Lỳ sửng sốt, không nghĩ tới cô lại hiểu lòng hắn nói: “Có thể là do trời sinh trưởng thành sớm, giờ nhìn bọn họ tranh chấp làm bộ mặt giả tạo! Sau này anh đều thờ ơ lạnh nhạt, đối với mẹ anh mà nói, anh là công cụ trói chặt ba, nếu như không hiệu quả vậy đối với bà mà nói sự tồn tại của anh có cũng được mà không có cũng không sao. Có thể là bởi vì là cháu đích tôn nên ông nội rất quan tâm anh!”

Loan Đậu Đậu chép miệng, ánh mắt đau lòng nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé sờ gương mặt hắn: “Tại sao lại có người mẹ như vậy? Mẹ Thạch Lãng cũng không thích Thạch Lãng.......”

“Họ không khác nhau lắm!” Ánh mắt Thạch Thương Ly tĩnh mịch mà ảm đạm, khóe miệng khẽ nở cụ cười khổ: “Mẹ anh yêu ba anh, chỉ là lòng tự ái kiêu ngạo của bà ấy quá cao không cho phép bị phản bội, mẹ Thạch Lãng yêu ba anh nhưng yêu tiền nhà họ Thạch hơn, chỉ có Kỳ Lam là thật lòng thật tâm yêu ba anh, sinh Kỳ Dạ cũng bởi vì đó là kết tinh tình yêu của bọn họ. Bà ấy là người duy nhất có được trái tim ba anh cho nên con của hai người gọi là Kỳ Dạ!”

“Thật là một cô gái tốt.” Loan Đậu Đậu nheo mắt, yêu một người đàn ông như vậy, sau khi biết ông ấy chết cũng dứt khoát đi theo, không để ý gì. Mặc dù nói là vĩ đại nhưng bà ấy cũng là một người mẹ không có trách nhiệm, mặc kệ thế nào cũng không nên bỏ lại Kỳ Dạ như vậy!

“Đậu Đậu, từ nhỏ bọn anh đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thật ra trừ Kỳ Dạ, anh cùng Thạch Lãng không trong sạch lắm. Trước từng có rất nhiều phụ nữ, có muốn kết hôn cũng có vợ chưa cưới nhưng bởi vì một ít chuyện nên không thể ở chung một chỗ. Cho nên em không cần phải cảm thấy danh phận là một gánh nặng trong lòng, những thứ này thật ra không quan trọng.Quan trọng là về sau chúng ta phải chung sống tốt.”