Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 61: Trên xe có gắn GPS



Loan Đậu Đậu gọi điện thoại mấy ngày cho Thạch Lãng nhưng đều nghe thấy tiếng hộp thư thoại. “Bọ Hung chết tiệt, lúc nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện lại xuất hiện giống như oan hồn vậy.” Mắt trợn to nhìn chằm chằm điện thoại giống như nhìn nó chằm chằm có thể nghiền nát nó.

“Đậu Đậu cô đang đợi diện thoại của ai sao?” Cô nàng bát quái tiến lại gần, cười đùa nói: “Cô cả ngày đều không yên nha.”

“Hả.......” Loan Đậu Đậu hồi phục tinh thần, méo miệng nói: “Không có!” Cô chỉ muốn gọi điện thoại cho Bọ Hung hỏi xem tổng giám đốc thích gì! Bây giờ còn đủ thời gian mua!

Ánh mắt cô nàng bát quái nghi ngờ mặc dù cô ấy không tin tưởng nhưng cũng sẽ không truy hỏi tận gốc. “Không phải cô nói hôm nay muốn về sớm sao? Còn không về đi? Tôi giúp cô quẹt thẻ.”

“Tôi quên mất!” Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên nhìn đồng hồ chỉ gần năm giờ, bừng tỉnh: “Tôi muốn về sớm đi mua đồ ăn! Cô giúp tôi quẹt thẻ nhé nếu không sẽ không được tiền thưởng.......”

Giọng nói vẫn còn vang nhưng đã không thấy bóng người đâu.......

Cô nàng bát quái nhún vai, ánh mắt nhìn người đàn ông anh tuấn: “Nhớ giúp chúng tôi quẹt thẻ, tôi phải đi tìm ngôi sao của tôi.”

Người đàn ông anh tuấn đang trang điểm lại chưa rời khỏi gương giống như không nghe thấy.

Loan Đậu Đậu mới chạy ra khỏi công ty đã có một chiếc xe màu đen dừng trước mặt, gương mặt anh tuấn của Thạch Thương Ly hiện ra, con ngươi đen tối như bảo thạch. Hôm nay hắn tự mình lái xe, mở cửa tay lái phụ ra giọng trầm thấp nói: “Lên xe.”

Loan Đậu Đậu không tình nguyện lên xe, vốn dĩ không muốn nhưng bây giờ là giờ tan làm rất nhiều nhân viên từ công ty đi ra cộng với xe của Thạch Thương Ly quá nổi bật chỉ làm thu hút thêm sự chú ý của nhiều người. Nếu có người biết cô lên xe của tổng giám đốc không biết ngày mai sẽ có những tin tức gì!

“Đi đâu?” Ánh mắt Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt cũng không ngừng liếc nhìn cô. Thấy trong đáy mắt cô có chút lo lắng không khỏi nhíu mày.

“Hả......” Loan Đậu Đậu chần chờ một chút nói: “Đến chợ bán thức ăn cách đây không xa, anh biết chỗ đó không?” Đối với Thạch Thương Ly kỹ tính trong ăn uống có biết chợ bán thức ăn là gì không?

Thạch Thương Ly khẽ ừ một tiếng, xe rất nhanh đã hòa vào dòng đường.

Loan Đậu Đậu đứng ở cửa chợ không nhịn được hưng phấn nói: “Thật không nghĩ tới anh cũng biết chợ ở đâu.”

Thạch Thương Ly liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Trên xe có gắn hướng dẫn GPS.”

Loan Đậu Đậu:.......

Cả người Thạch Thương Ly mặc âu phục, hai chân thẳng tắp được bao bởi chiếc quần tây, cả người như một bóng cây lớn. So với Tô Triệt u buồn, Thạch Lãng dịu dàng, hắn càng thêm khí thế, đôi môi mím chặt dửng dưng không hề có đường cong, trên trán không có nếp nhăn. Cao quý ưu nhã nhưng cũng lạnh lùng vô tình.

Người như vậy đến chợ đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người chung quanh, sắc mặt hắn rất tự nhiên giống như đã sớm có thói quen trở thành tâm điểm của mọi người. Yên lặng đi theo sau lưng Loan Đậu Đậu, nhìn cô và người bán hàng trả giá, trực tiếp dùng tay nhặt những bó rau đọng nước kia không có dáng vẻ sợ bẩn.