Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 79: Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với Ma mặc áo giấy!



Thạch Thương Ly nhíu mày, sắc mặt âm trầm, cả người đầy khí lạnh. Thiếu chút nữa được ăn lại vuột khỏi tay, tâm tình làm sao có thể tốt chứ? Trong lòng suy nghĩ thay thư ký mới hay là cuối tháng yêu cầu phòng kế toán khấu trừ năm phần trăm lương.

Thời gian: thứ bảy mười giờ sáng. Địa điểm: phòng làm việc của chủ bút tòa soạn Bát Quái. Nhân vật: Thạch Thương Ly, Loan Đậu Đậu cùng chủ bút Chín Bạch.

Thạch Thương Ly nhìn thẳng chủ bút, quả thật đúng như vật nhỏ miêu tả: “Người đàn ông bỉ ổi!’’

Áo sơ mi hoa, quần thường, ăn mặc bình thường, ba mươi tuổi trở lên nhìn giống như bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, tóc hơi dài, không biết mấy tháng rồi chưa cắt, quan trọng là cái mũi cùng đôi mắt nhỏ lại thêm cái miệng rộng, thật là một tổ hợp quái dị.

Chín Bạch âm thầm quan sát Thạch Thương Ly, miệng cười đến chảy nước miếng. Giống như thấy quan thế âm xuống nhân gian, rốt cuộc tòa soạn được cứu rồi, ông chủ sẽ không đạp mông ông ta. Cúi đầu khom lưng, ân cần lấy lòng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thạch dù bận rộn nhưng vẫn đồng ý đến tham gia buổi phỏng vấn, thật là vinh dự!”

Loan Đậu Đậu đứng một bên không nhịn được trợn mắt, oán thầm: “Ông già Chín Bạch, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy!”

Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt âm trầm nhìn khuôn mặt già nua kia, giọng trầm thấp mê người: “Đừng lãng phí thời gian của tôi.”

“A!” Chín Bạch phản ứng kịp, vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, chỗ phỏng vấn đã sẵn sàng, tôi sẽ dẫn anh đi!”

Thạch Thương Ly không nói nhiều, đứng lên, xoay người nhìn Loan Đậu Đậu vẫn đứng ngây người hừ lạnh: “Còn không đi sao? Không nỡ bỏ căn phòng này sao?”

“Hả?” Loan Đậu Đậu phản ứng kịp, lắc đầu, méo miệng uất ức nói: “Tôi tiếc năm mươi nghìn!”

Thạch Thương Ly: “..........” Rốt cuộc em thiếu tiền lắm sao?

Địa điểm phỏng vấn là phòng chụp ảnh của tòa soạn, được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, trong phòng cố ý đặt một bộ ghế salon để ngồi nói chuyện, khay trà bày hai chai nước. Loan Đậu Đậu cố ý nhìn một chút, mẹ kiếp đã chuẩn bị lại còn tiếc tiền mua nước suối! Lại nhìn tiền trong tay mình mà nhân viên vừa nhét vào, một đồng một chai! Giận!

Người phỏng vấn là người phụ nữ nổi tiếng về quan hệ xã hội công chúng của tòa soạn, bình thường cô ta rất hứng thú với đàn ông, một là có tiền, hai là đẹp trai, Thạch Thương Ly hiển nhiên hội tụ hai yếu tố đó, đương nhiên bị cô ta liệt vào danh sách đối tượng quyến rũ. Trước khi phỏng vấn cúi đầu nói chuyện riêng với hắn mấy câu, Thạch Thương Ly mặt không thay đổi nhưng cũng nể mặt trả lời mấy câu, ánh mắt nhìn sang Loan Đậu Đậu, khóe môi chứa nụ cười như ẩn như hiện, phát huy khí chất vô cùng tinh tế.

Loan Đậu Đậu đứng một bên nghiến răng nghiến lợi, mặc dù không nghe được rốt cuộc bọn họ đang nói gì nhưng trong lòng vẫn khó chịu, vô cùng khó chịu! Phân Ruồi chưa từng gặp phụ nữ sao? Làm gì cúi đầu bàn luận xôn xao như vậy, thăm hỏi lúc nào chẳng được? Còn nữa hắn nở nụ cười là có ý gì? Hắn chưa từng với cô như vậy bao giờ!

Chín Bạch đứng bên cạnh cô, cảm giác có chút u ám, cúi đầu nhìn cô: “Loan Đậu Đậu cô sao vậy?”

“Liên quan gì đến ông!” Loan Đậu Đậu tức giận quát, nếu không phải Chín Bạch muốn phỏng vấn Thạch Thương Ly thì làm sao bọn họ quen nhau.

Sắc mặt Chín Bạch tối sầm, nhỏ giọng quát: “Có phải cô lại ngứa da hay không?”

Loan Đậu Đậu giống con sư tử nhỏ tức giận, rầm rì, miệng như con ếch, trợn to mắt nhìn ông ta: “Ông thử nói một lần nữa với tôi như vậy xem? Ông có tin hay không tôi lập tức gọi tổng giám đốc Thạch không phỏng vấn nữa? Có tin hay không ngày mai tòa soạn sẽ đóng cửa?”

Chín Bạch sửng sốt, sắc mặt tối sầm nhìn Loan Đậu Đậu. Rõ ràng Loan Đậu Đậu hay bị người khác bắt nạt cũng có lúc cũng sẽ rất hung dữ, còn dám lớn tiếng nói chuyện với ông ta như vậy! Quả nhiên có chỗ dữa có khác! Quả nhiên cô có gian tình với Thạch Thương Ly!

“Ha ha......Đậu Đậu! Tôi chỉ nói đùa với cô thôi! Đừng tức giận, xin bớt giận, uống miếng nước cho hạ hỏa!” Ân cần lấy nước suối mời cô.

Loan Đậu Đậu hất cầm, vênh váo hả hê: “Không uống! Tại sao lại phải uống, tôi mà lại uống loại một đồng một chai sao? Ông xem có được không chứ? Lại đối đãi với người khác như vậy! Hừ!”

Chín Bạch lập tức trợn to mắt, hướng về phía người vừa đi qua mắng: “Ai cho cậu đưa sản phẩm như vậy cho Đậu Đậu? Đi đổi một chai nước suối nhập khẩu!” Người vừa đi qua ưu thương chịu trận!

Loan Đậu Đậu diệu võ giương oai, nhất thời cảm thấy mình giống như hươu cao cổ! Lần đầu tiên cảm thấy mình không phải cô bé lọ lem mà là nữ vương! Tâm tình thoải mái, thì ra cảm giác hổ gầm thoải mái như vậy! Khó trách nhiều người thích nịnh hót như vây!

Thấy khuôn mặt bỉ ổi của Chín Bạch đang cố lấy lòng mình, cô thật sảng khoái! Uống nước suối nhập khẩu, mẹ kiếp mùi vị đúng là tốt hơn nước suối giá một đồng!

Tiến hành phỏng vấn Thạch Thương Ly đồng ý cho phép ghi âm, thậm chí đồng ý chụp hình làm ành bìa mà từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ đồng ý! Loan Đậu Đậu trợn mắt, nghi ngờ lỗ tai mình nghe sai, hắn lại đồng ý chụp hình làm ảnh bìa của tạp chí Bát Quái, quả nhiên là đầu óc có vấn đề, quá xem trọng công chúa quan hệ xã hội rồi!

Phân Ruồi, không biết xấu hổ! Thấy người ta xinh đẹp cái gì cũng đồng ý, sắc phôi, sắc lang!

Nữ vương tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, quay đầu bước đi, không muốn thấy hình ảnh như vậy! Chín Bạch nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của Thạch Thương Ly, hai mắt sáng lóa, giống như nhân dân tệ đang vẫy tay với mình.......Có tiền lấy vợ, có tiền mua sữa bột, có tiền chơi mạt chượt, có tiền mua rượu thuốc lá.......

Công chúa quan hệ xã hội: “Cảm ơn tổng giám đốc Thạch hôm nay đã đồng ý cuộc phỏng vấn này. Cuối cùng có một vấn đề hơi riêng tư, cũng là thay mặt cho phái nữ muốn hỏi, hiện tại tổng giám đốc Thạch còn độc thân sao? Hay là có người trong lòng hay chưa?”

Sắc mặt Thạch Thương Ly ưu nhã, môi mỏng khẽ nở nụ cười nhạt, ánh mắt quét về vị trí kia lại phát hiện ra vị trí đó trống rỗng, môi mỏng mím lại thành một đường cong. Thu hồi con ngươi sắc bén, lạnh lùng trả lời: “Xin lỗi, vấn đề riêng tư như vậy tôi từ chối trả lời.”

Âm trầm đứng lên.

Công chúa quan hệ xã hội sửng sốt một chút, đầu đầy mê hoặc, rốt cuộc là thế nào? Vừa rồi còn rất tốt, rất phối hợp phỏng vấn, tại sao lại đột nhiên thay đổi nét mặt như vậy? Quả nhiên, người có tiền đẹp trai, tính khí lại hơn người!

Loan Đậu Đậu ngồi ở sân thượng, hai chân để ngoài không trung, bầu trời xanh thăm thẳm, giá rất mát, ánh mặt trời rực rỡ, tâm tình lại rất tệ. Cong miệng nói lảm nhảm: “Phân Ruồi, Phân Ruồi! Tôi ngày ngày giúp anh giặt quần áo nấu cơm anh chưa từng cười dịu dàng với tôi như vậy! Cái người trong đầu đầy vàng này, thật là hư! Hừ!”

Bởi vì trước kia cô hay lên đây ăn trưa cho nên sớm thành thói quen. Chỉ là Thạch Thương Ly không thấy cô mà tâm hoảng ý loạn giống như kiến bò trên chảo nóng.

Hắn hỏi rất nhiều người đều không thấy Loan Đậu Đậu, Chín Bạch bị Thạch Thương Ly mắng xối xả, không ngừng tìm kiếm, lần này tòa soạn không tránh khỏi có nguy cơ đóng cửa. Chín Bạch kêu rên trong lòng: “Loan Đậu Đậu cô cố ý lừa tôi đúng không!”

Thạch Thương Ly đi ra khỏi tòa soạn chợt nghe thấy tiếng người đi đường: “Ai, cậu nhìn xem có người ngồi ở tầng thượng!”

“Đúng vậy! Cô ấy muốn làm gì? Tự tử sao?”

“Thật là nguy hiểm, thật đáng sợ.......Hình như cô ấy muốn tự tử.......Làm sao đây?”

“Nhanh báo cảnh sát, nhìn cô ấy rất trẻ, chết thì rất đáng tiếc.......”

Thạch Thương Ly ngẩng đầu nhìn thấy trên tầng thượng có người đang ngồi, hai chân dao động ở giữa không trung, thân thể gầy gò chập chờn trong gió. Trong nháy mắt trái tim hắn cũng treo lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nâu sắc bén khẩn trương nhìn chằm chằm bóng dáng kia, dù có hóa thành tro bụi hắn cũng nhận ra.......Loan Đậu Đậu!

Chết tiệt, vật nhỏ sao lại leo lên cao như vậy, ngồi chỗ đó rất nguy hiểm!

Chín Bạch chạy ra ngoài thở hồng hộc: “Xin lỗi, không tìm thấy Đậu Đậu.......”

“Đưa tôi lên sân thượng.” Thạch Thương Ly lạnh lùng cắt lời ông ta.

“Hả?” Chín Bạch không hiểu nhìn mặt trời u ám, so với vừa rồi có phần khủng khiếp hơn: “Nhưng.......”

“Dài dòng nữa ngày mai tòa soạn sẽ đóng cửa!” Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp bước đi, trong lòng rất lo lắng, vật nhỏ đáng chết, thật hay gây phiền toái!

“A.......tổng giám đốc Thạch.......” Chín Bạch thê lương kêu rên, đi theo phía sau hắn, đầu đầy mồ hôi. Trong lòng điên cuồng hét: “Loan Đậu Đậu, nếu tòa soạn đóng cửa, tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”

Loan Đậu Đậu nhìn phong cảnh xung qunh, chợt cúi đầu thấy rất nhiều người tụ tập dưới đất hiếu kỳ nói: “Không thể nào! Tạp chí còn chưa bán sao đã có nhiều người đứng ngoài cửa như vậy?”

Quả nhiên mị lực của Phân Ruồi rất lớn!

“Loan Đậu Đậu!” Giọng nói âm trầm từ sau truyền đến, đôi tay cô run lên, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống.

Trái tim Thạch Thương Ly thót lên, tâm tình không thể khống chế cực kỳ tức giận quát lên: “Đưa tay cho anh, đừng nhìn lung tung.”

Loan Đậu Đậu quay đầu thấy hắn tức giận, tâm tình không khỏi khẽ run. Mẹ ơi, sao hắn lại tức giận như vậy? Không phải giờ này hắn vẫn đang nói chuyện với công chúa quan hệ xã hội sao, hay là bị cô ta chọc rồi, sao lại tức giận như vậy? Nhưng cũng không phải lỗi của cô! Hằn nên đi tìm công chúa đó cứ không phải cô!

Ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, đôi tay nắm chặt lan can, chỉ sợ sơ ý một chút liền ngã xuống.

Thạch Thương Ly từng bước từng bước đi tới, cảnh giác nhìn cô, mím môi nói: “Vật nhỏ xuống với anh.”

“Tôi.......” Loan Đậu Đậu cà lăm, sợ hãi nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, theo bản năng lắc đầu: “Tôi không muốn.......Anh đừng tới đây......Đừng tới đây! Tới nữa.......Tới nữa tôi sẽ nhảy xuống!”

Trời đất! Cô đang nói gì vậy! Thật muốn tát cho mình một bạt tai.

Quả nhiên Thạch Thương Ly không dám đi qua, dừng bước nhìn chằm chằm cô. Đè nén lo lắng cùng nóng nảy, tâm bình khí hòa mở miệng: “Em có biết ngồi chỗ đó rất nguy hiểm hay không? Đi xuống trước đã, có chuyện gì chúng ta cùng nhau nói!”

Loan Đậu Đậu lắc đầu, ánh mắt phòng bị nhìn hắn, cắn môi, quật cường nói: “Không muốn, không muốn!” Cô không xuống, xuống nhất định sẽ bị hắn mắng chết!

Thạch Thương Ly nhíu mày, sắc mặt xanh lét, hơi thở không tự chủ được tản ra. Giọng nói từ trong kẽ răng phát ra: “Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em muốn làm gì?”

Cô muốn làm gì? Cô làm sao biết cô muốn làm gì?

Loan Đậu Đậu bị hắn hỏi thì sửng sốt, cô muốn hóng gió một chút thôi. Là hắn muốn làm gì mới đúng!

“Loan Đậu Đậu, em đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.” Khuôn mặt âm trầm của Thạch Thương Ly khẽ xẹt qua một chút nóng nảy, trái tim đập loạn, chỉ sợ cô ngu ngốc đó sẽ ngã xuống.

Cơ thể Loan Đậu Đậu khẽ run, trong lòng không phục, tại sao hắn và phụ nữ khác cúi đầu nói chuyện xôn xao, còn cô lại bọ hắn mắng! Bị gió thổi nên giọng cô hơi run: “Tôi khiêu chiến kiên nhẫn của anh thì sao? Thế nào? Sao anh lại tức giận với tôi? Anh cũng không phải ba tôi, không phải mẹ tôi, càng không phải bạn trai tôi, tại sao lại quản nhiều như vậy!”

Thạch Thương Ly sửng sốt, đối mắt phượng híp lại, giọng nói lạnh như băng phiêu tán trong gió: “Em nói lại lần nữa xem?”

Sắc mặt của hắn ngày càng đáng sợ. Trong lòng Loan Đậu Đậu rất sợ hãi, có cảm giác khó chịu! Mẹ kiếp hình như lại làm hắn tức giận rồi.

“Vật nhỏ, anh cho em lựa chọn, bây giờ nhảy xuống hoặc là xuống đây với anh.”

“Hả?” Loan Đậu Đậu há hốc mồm nhìn hắn. Mẹ kiếp! Có nhân tính hay không? Hắn lại bảo cô nhảy xuống? Quay đầu lại liếc độ cao, xong rồi........Muốn ngất! Thân thể say lảo đảo, tay cũng không còn sức níu giữ.

“Shit!” Thạch Thương Ly vừa thấy bộ dáng của cô không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, ôn tồn nói: “Đậu Đậu, xuống đây.”

Loan Đậu Đậu uất ức méo miệng, nước mắt lăn dài: “Sao anh với người phụ nữ khác nói chuyện xôn xao còn tôi lại bị anh mắng? Phân Ruồi chết tiệt, Phân Ruồi hư. Bắt nạt tôi giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp vệ sinh còn phải hầu hạ anh, anh còn hung dữ với tôi? Động một chút là trừng tôi, quát tôi, đối xử với tôi dịu dàng một chút không được sao.......Ô ô.......”

Tôi khóc cho anh xem! Nước mắt chảy dài trên má, trong suốt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thạch Thương Ly nhíu mày, không khỏi hoài nghi cô.

Người kia là hắn sao? “Anh có đối xử với em như vậy sao?”

“Có, lúc nào cũng có!” Loan Đậu Đậu kích động quát, thân thể lắc lư. Tim Thạch Thương Ly cũng nhanh rớt ra ngoài.

“Có, em nói có là có!” Thạch Thương Ly bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trấn an vật nhỏ. Trong lòng thầm nghĩ, chờ em xuống, chúng ta tính sổ sau.

Loan Đậu Đậu hít mũi, bộ dáng cực kỳ tội nghiệp. Nghe hắn nói có, trong lòng dễ chịu! Quả nhiên nước mắt của con gái có lực sát thương không nhỏ! Khó trách mỗi lần Đồng Thoại bị Hải Quy bắt nạt, cô ấy đều không nói gì chỉ khóc!

“Em nói đi, rốt cuộc phải thế nào thì em mới chịu xuống?” Thạch Thương Ly tính dụ dỗ cô xuống!

“Sau này anh không được tức giận với tôi, không được quát tôi lại càng không được trừng tôi!”

“Được!”

“Sau này không được đổi gra giường liên tục, ba ngày thay một lần, giật gra giường rất mệt!” Mẹ kiếp khi lần đầu tiên đến nhà giặt gra giường hắn liền bắt cô giặt gra giường mỗi ngày, còn phải giặt tay!

“Được!”

“Sau này không được phép cười dịu dàng với người con gái khác, cho tới bây giờ anh chưa từng cười với tôi như vậy.” Nói xong Loan Đậu Đậu rất muốn tát cho mình một bạt tai, mẹ kiếp sao cô lại nói cái này làm gì?

Thạch Thương Ly sửng sốt, mơ hồ nghe được trong lời nói của cô có mùi dấm, nghĩ đến lúc nãy hắn mới nói chuyện với người phụ nữ kia, khóe miệng khẽ nhếch, thì ra là cô ghen. Trong lòng nhẹ nhõm, thậm chí vì cô ghen mà vui vẻ!

“Anh có thể đồng ý với em một trăm chuyện! Bây giờ em xuống trước đã!” Thật sự không thể chịu đựng được khi thấy cô ở chỗ nguy hiểm như vậy! Trước tiên đáp ứng mọi thứ với cô.

Hả? Dễ nói chuyện vậy sao?

Loan Đậu Đậu mừng thầm, như vậy chẳng phải cô lời to sao! Sau này chuyện nấu cơm cũng có thể liệt vào một trăm chuyện rồi. Làm người quan trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là có cây cổ thụ lớn! Với cá tính của Thạch Thương Ly có thể bức đến nước này thật không dễ.

Loan Đậu Đậu khẽ động cơ thể, mẹ kiếp cái mông do ngồi lâu quá nên cứng lại. Hai chân cũng bắt đầu tê dại, cả người lung lay, xiêu vẹo chỉ chự c đổ. Thạch Thương Ly kinh hồn bạt vía, từng bước từng bước tới gần. Trên trán đầy mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp.

Loan Đậu Đậu liếc về phía hắn, trong lòng hoảng hốt, chân bước hụt, cả người ngã xuống cô giống như người chết chìm trong khoảng không chấm một giây tay trái nắm được lan can. Cả người lơ lửng giữa không trung, giống như nụ hoa chập chờn trong bão. Mọi người phía dưới nhìn thấy hoảng hốt.........

“A.......Cô ấy nhảy xuống rồi!”

“Thật là ngu ngốc! Sao lại nghĩ quẩn như vậy.......!”

“Té xuống có chết không?”

“Nói nhảm, cao như vậy không chết mới lạ!”

Loan Đậu Đậu chảy nước mắt, mẹ kiếp cô còn trẻ như vậy, không muốn chết sớm! Ô ô......Phân Ruồi cứu tôi.......!

Khuôn mặt Thạch Thương Ly biến sắc, xông lên không để ý tới cánh tay phải chưa khỏi nắm lấy tay trái của cô.......