Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 97



Thẩm Nghịch trầm mặc hồi lâu, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, để cậu ấy đến chăm sóc tôi! Đã sắp làm mẹ còn bướng bỉnh như vậy!”

Giọng nói tràn đầy cưng chiều, ánh mắt âm u lướt về phía Kỳ Dạ, khóe miệng nở nụ cười như ẩn như hiện khiến Kỳ Dạ lạnh sống lưng, có cảm giác rợn tóc gáy.

Loan Đậu Đậu rầm rì: “Bảo bối vẫn ở trong bụng! Có quan hệ gì.......”

Thạch Thương Ly ở dưới lầu không tìm được vợ, chạy lên lầu tìm liền thấy cô, nhíu mày, mở miệng dạy dỗ: “Không phải bảo em ở dưới lầu chờ anh sao, chạy lên đây mà không nói anh một tiếng.”

Loan Đậu Đậu quay đầu nhìn hắn le lưỡi một cái không nói lời nào.

Kỳ Dạ nhân cơ hội đó bỏ đá xuống giếng: “Nhìn đi, nhìn di, Bánh bao đậu bị các người làm cho hư rồi.”

“Chẳng lẽ cậu chưa từng được cưng chiều sao?” Thạch Thương Ly liếc nhìn cậu, với tính cách của Kỳ Dạ lúc trước mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ đánh trước rồi mới nói! Nhưng bây giờ ở trước mặt Đậu Đậu không chỉ kinh ngạc một lần.

Kỳ Dạ nghiêng đầu sang chỗ khác rầm rì không nói.

Thạch Thương Ly nhìn Thẩm Nghịch, giọng nói trầm thấp: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, công ty phụ thuộc vào cậu.”

“Tôi biết rồi.” Thẩm Nghịch nhàn nhạt trả lời, tất cả mọi thứ đều đè lên anh ta, mặc dù có Thạch Thương Ly nhưng mọi gánh nặng vẫn không giảm bớt.

“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đến thăm cậu!” Thạch Thương Ly nói không cho Loan Đậu Đậu cơ hội nói chuyện trức tiếp ôm cô đi.

“Tôi cũng sẽ đến thăm anh.......” Giọng nói Loan Đậu Đậu kéo vô cùng dài.......Khi Kỳ Dạ muốn đi theo, Loan Đậu Đậu trừng mắt nhìn cậu, Kỳ Dạ uất ức quay đầu đi vào.

Không khí trong phòng bệnh trở nên cứng ngắc, không có Loan Đậu Đậu không khí luôn cổ quái cùng vắng lạnh như vậy. Kỳ Dạ đứng tại chỗ, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào. Sắc mặt Thẩm Nghịch như cũ không thay đổi.

“Cái đó......Cái này......” Kỳ Dạ phiền não nắm tóc, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lần trước không vui bây giờ làm sao nói?

Sắc mặt Thẩm Nghịch bình tĩnh giống như chưa có gì xảy ra. Mím môi nói: “Bạn Kỳ, một tuần lễ sau phiền cậu rồi.”

Kỳ Dạ nhíu mày, khó chịu nói: “Anh đừng cứ mở miệng là bạn Kỳ! Tôi không còn là đứa trẻ nữa!”

“Cậu chưa tới hai mươi!” Thẩm Nghịch chắc chắn nói.

Kỳ Dạ đi tới ngồi cạnh giường, cúi đầu nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy thì sao?”

“Ở trước mặt tôi cậu chính là đứa trẻ. Bạ Kỳ........”

Lời chưa nói hết môi đã bị chặn lại. Bởi vì Kỳ Dạ ôm mặt anh ta trong tay, trực tiếp hôn môi anh ta, để anh ta ngoan ngoãn im miệng. Biện pháp tốt nhất để người phụ nữ im lặng chính là hôn cô ấy, cũng như vậy cách để một người đàn ông im lặng là hôn anh ta!

Kỳ Dạ buông anh ta ra, hả hê nói: “Như vậy không kêu nữa!”

Thẩm Nghịch bất đắc dĩ cười, ngón tay khô gầy nắm bàn tay Kỳ Dạ, bàn tay cũng trẻ như cậu, rất đẹp, da trắng nõn, mảnh khảnh, vuốt rất thoải mái. Cậu là thiếu gia sống cuộc sống như ánh mặt trời mà anh ta là cây cỏ trong bóng tối.

“Kỳ Dạ, cậu còn trẻ tuổi, thế giới này đối với cậu mà nói còn nhiều thứ rất hấp dẫn! Tương lai còn nhiều thứ kích thích hơn, chỗ của tôi cậu cũng không phải tới.” Giọng nói anh ta từ trước trước đến giờ chưa bao giờ trầm thấp như vậy, cậu hiểu tâm tình của anh ta giờ phút này như thế nào.

Vào tuổi của cậu bất cứ cái gì cũng tốt, chờ cho sự mới mẻ hết lực hấp dẫn sẽ qua đi. Nhưng anh ta không giống cậu, tuổi đã cao, không chịu được trò chơi kích thích tình cảm, Kỳ Dạ rất thích hợp với anh ta nhưng cũng có điểm không thích hợp!

Kỳ Dạ nhíu mày, cảm giác trong lời nói của anh ta có gì đó, bắt tay anh ta nói: “Có phải anh nói những lời này là muốn đuổi tôi đi hay không?”

“Đậu Đậu bảo cậu chăm sóc tôi một tuần, tôi sẽ không để cậu bị cô ấy làm khó. Một tuần sau, cậu đến vậy.” Thẩm Nghịch nói xong, rút tay về, kéo chăn nằm xuống giường nghỉ ngơi, một cơ hội cho cậu nói cũng không có.

Kỳ Dạ nhìn lưng anh ta, hàm răng nghiến lại vang lên kẽo kẹt, rồi lại thôi! Thẩm Nghịch đã nói đến mức này cậu còn gì để nói chứ!

Loan Đậu Đậu nằm trong ngực Thạch Thương Ly ngáp giống như con mèo nhỏ.

Bàn tay Thạch Thương Ly nhẹ nhàng xoa gáy cô, giọng trầm thấp nói: “Em cứ như vậy ném Kỳ Dạ cho Thẩm Nghịch sao?”

“Ừ!” Loan Đậu Đậu gật đầu.

“Em rất quan tâm Thẩm Nghịch?” Thạch Thương Ly nhíu mày, giọng nói đầy bất mãn, không thích cô quan tâm người đàn ông khác ngoài hắn, xem như đối tượng là người đồng tính luyến ái cũng không thể.

Loan Đậu Đậu ngửa đầu, tròn mắt nhìn hắn chằm chằm: “Không được sao? Anh ấy cũng là anh em của anh! Hơn nữa nếu Thẩm Nghịch không có hứng thú với Cappuccino, Kỳ Dạ cũng không có hứng thú với Thẩm Nghịch, nếu như có lột sạch đồ rồi ném bọn họ lên giường cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra!”

Mặc dù lời nói của cô rất thô tục nhưng không thể phủ nhận lời của cô nói rất đúng! Thạch Thương Ly ôm cô, không khỏi nhíu mày: “Đối với chuyện tình cảm của người khác thì nhạy cảm như vậy sao em lại không biết tình cảm của anh đối với em........”

“Anh nói gì?” Loan Đậu Đậu vừa tưởng tượng hình ảnh Thẩm Nghịch áp đảo Kỳ Dạ nên không nghe rõ lời hắn nói.

“Không có gì!”

Thạch Thương Ly vừa nấu cơm, Thạch Lãng liền kéo cơ thể mệt mỏi đi vào nhà, mặt đưa đám nhìn Loan Đậu Đậu đang xem phim: “Đậu xanh nhỏ..........”

“Sao vậy? Bọ Hung, đến đây, đến với chị nào.” Loan Đậu Đậu vẫy vẫy tay, đôi chân dài của Bọ Hung bước nhanh, hấp tấp đi qua, ngồi xuống cạnh cô, lỗ tai dính vào bụng cô: “Bảo bối, nhanh nhanh ra ngoài an ủi chú!”

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt: “Mang thai sẽ không sớm như vậy.......”

Thạch Lãng hít mũi lẩm bẩm: “Vậy còn bao lâu nữa?”

“Làm sao tôi biết?” Loan Đậu Đậu nhíu mày, quay đầu hỏi Thạch Thương Ly: “Phân Ruồi, khi nào bảo bối sẽ cử động?”

“Sớm nhất cũng phải bốn năm tháng.......”

Kể từ khi Loan Đậu Đậu mang thai, quả thật chính là nô tì biến thành thái hậu! Gọi Phân Ruồi thuận miệng hơn.......Thạch Thương Ly, Thạch Lãng không có gì là không dung túng cô.

“Anh chưa nói có chuyện gì?” Loan Đậu Đậu đưa tay dí dí má lúm đồng tiền của hắn ta, so với má lúm đồng tiền của phụ nữ còn sâu hơn, thật muốn cầm thước đo xem sâu bao nhiêu.

Thạch Lãng uất ức cong miệng: “Ngày mai anh không muốn đi làm, mỗi ngày nhìn những sắc mặt đó, nếu không ký xong tài liệu.......Anh sắp điên rồi. Anh muốn tự do, anh muốn uống rượu, anh muốn mỹ.......”

Dưới đôi mắt lạnh của Loan Đậu Đậu hắn ta nuốt chữ “Nữ” ngược vào trong. Giống như nuốt một con ruồi.......

Thạch Thương Ly đi tới ôm Loan Đậu Đậu vào ngực, sắc mặt chán ghét nhìn Thạch Lãng như vi khuẩn: “Lúc này không phải đúng lúc sao, không phải cậu vẫn luôn muốn vị trí tổng giám đốc sao?”

“Bây giờ tôi không cần! Không cần! Tình nguyện không muốn, tôi chỉ muốn hạt đậu nhỏ.......”Thạch Lãng nhất thời nhanh miệng la lên, sắc mặt Thạch Thương Ly càng tối sầm, ôm Loan Đậu Đậu chặt hơn, giọng nói cảnh cáo: “Vậy cậu đừng mơ tưởng, tôi cảnh cáo cậu, cả đời này cô ấy là vợ tôi, là chị dâu cậu.”

Thạch Lãng kinh ngạc không nói, chuyện đã rõ ràng như vậy. Thật ra thì bên Pháp còn chưa biết, làm sao có thể để bọn họ ở chung một chỗ. Kết hôn thì sao, kết hôn còn có thể ly hôn!

Hắn ta vẫn còn cơ hội!

Loan Đậu Đậu phát hiện không khí không thích hợp lập tức ôm bụng rên: “Ô ô.......Bụng của em thật đau.......”

Lúc này sắc mặt hai người đàn ông đều thay đổi, khẩn trương vây quanh cô hỏi: “Sao vậy? Sao bụng lại đau?”

Loan Đậu Đậu uất ức, méo miệng: “Có thể.......Đói bụng rồi!”

Thạch Thương Ly thở phào nhẹ nhõm, ôm cô tới trước bàn ăn múc cho cô một chén canh, từng muỗng từng muỗng đút cho cô: “Uống canh cá nhiều một chút đối với cơ thể rất tốt, về sau bảo bối cũng sẽ rất thông minh.”

“Uhm.” Đậu Đậu mấp máy miệng, canh cá rất ngon. Thạch Thương Ly thật tốt, có tiền, đẹp trai còn có thể nấu cơm, quả nhiên quá hoàn mỷ.

Thạch Lãng ngồi im ăn cơm không nói gì, trong lòng khó chịu. Bình thường không muốn Đậu Đậu đau lòng khổ sở mới không nói thế nhưng không có nghĩa không xảy ra chuyện gì.

Một tuần lễ Loan Đậu Đậu mập bốn kg, sắc mặt hồng hào, tinh thần rất tốt, dấu hiệu buồn nôn cũng không có, an rất tốt, mười giờ tối còn phải ăn một bữa nữa. Đi khám thai thì bác sĩ hỏi sao bụng nhanh to như vậy? Sau đó cẩn thận kiểm tra, không phải lộ bụng mà là béo thêm một chút!

Loan Đậu Đậu rớt nước mắt, chuẩn bị nói muốn giảm cân liền bị hai người đàn ông mắng.......hạnh phúc luôn phải trả giá, thân hình mảnh khảnh của cô nay còn đâu.......

Kỳ Dạ ngược lại, một tuần này cực kỳ bực bội. Ca phẫu thuật của Thẩm Nghịch rất thành công, còn có thể nhìn một chút, nằm viện chưa đến ngày thứ ba liền đòi về, không cưỡng lại được đành theo anh ta về! Cuộc sống và làm việc của Thẩm Nghịch ở nhà vô cùng bình thường, bảy giở dậy, ăn sáng, tám giờ nghe điện thoại của thư ký, sau đó ở trong phòng đọc sách cả buổi sáng không biết làm gì, không cho Kỳ Dạ đến quấy rầy, buổi chiều dưới yêu cẩu của Kỳ Dạ anh ta nghỉ ngơi hai tiếng, hai giờ dậy, nghe báo cáo tài chính một chút, năm sáu giờ ăn tối, sau đó về phòng.

Trừ đối thoại cần thiết hàng ngày, căn bản không nói một câu với Kỳ Dạ. Thậm chí xem Kỳ Dạ như một dạng trong suốt......

Nói là chăm sóc một tuần nhưng quả thật ở đây giống như không ai để ý tới! Kỳ Dạ bực tức gọi điện mắng Loan Đậu Đậu một trận, sau đó nghe thấy đầu dây bên kia Đậu Đậu hít nũi, giọng nói yếu ớt: “Tôi mở hands-free......”

“Cho nên?” Kỳ Dạ đóng băng trái tim mình......

“Phân Ruồi ở bên cạnh tôi.......”