Một năm trước, lúc cô hào hứng chạy đi nước Mỹ, anh liền biết chỉ có một kết quả như vậy. Nét mặt cha nhìn có vẻ nhàn nhạt với Thiệu Hiên, nhưng thật ra trong xương lại cực kỳ coi trọng, bởi vì lúc trước người phụ nữ tên là Lê Lê kia gần như là thiếu chút nữa dụ dỗ cha ly hôn với mẹ. Vì thế cho tới nay, anh và anh cả cũng không có quá quan tâm tới Thiệu Hiên, mà mẹ càng ước gì Thiệu Hiên hồ nháo thành một kẻ vô tích sự.
Đã có cha ở nước Mỹ làm bạn, đừng nói Phó Tĩnh Tri ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên, dù chỉ gặp mặt cũng đã khó như lên trời.
Chỉ là, tuy anh biết kết quả, nhưng vẫn thành toàn cô, thả cô đi nước Mỹ.
Tờ giấy khai sinh kia đúng là ở trong tay của anh, chẳng qua từ đó tới nay, trong lòng anh bực bội với chuyện cô rời đi, hoàn toàn không để ý việc nhỏ như vậy. Cô không đề cập tới, anh cũng quên mất đưa giấy khai sinh cho cô.
Mà anh cũng chưa từng có con, nhập hộ khẩu hoặc những việc vặt khác, đại thiếu gia như anh hoàn toàn là một đầu óc tương hồ, dốt đặc cán mai.
Nhưng hôm nay anh lại muốn cảm tạ dốt đặc cán mai của mình, còn có thể có lý do quanh minh chính đại nào để gặp cô tốt hơn sao?
Anh không muốn lại để cô biết sự quan tâm và tâm ý của mình, anh cũng không có tâm tư xấu xa nào. Đúng, anh không muốn dây dưa với cô nữa. Chỉ là, chỉ là muốn đến liếc nhìn cô một cái mà thôi.
"Phó tiểu thư, một năm không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Anh xoay người lại, giọng nói lạnh nhạt, ánh sáng ở trên mặt của anh dệt ra một tầng rực rỡ kỳ lạ động lòng người, mà áo khoác gió màu đen kia tôn lên vẻ thon dài và tuấn mỹ của anh. So với một năm trước, hình như anh gầy đi một chút,
nhưng đường cong gương mặt lại càng trở nên kiên nghị rõ ràng. Tóc vẫn ngắn như trước, lộ ra ôm trọn cái trán đẹp mắt. Đôi mắt của anh nửa hé, tựa như đang nhìn cô, nhưng lại mang theo chút thờ ơ. Môi của anh lại treo nụ cười nhợt nhạt, mà bờ môi lãnh đạm lại làm cho nụ cười của anh thoạt nhìn có chút xa cách.
Anh cứ đứng ở nơi đó như vậy, dùng giọng nói độc nhất vô nhị của anh nói ra một câu dạo đầu bình thường.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn môi dưới, cúi thấp nửa đầu. Tóc dài của cô trượt xuống theo vai, rũ xuống trên áo lông tuyết trắng. Cô vốn đã rất trắng, lại mặc một áo lông màu trắng, càng tôn lên làn da như tuyết. Cả người gần như đều hòa chung một chỗ với màu trắng kia, rất nhiều tóc đen thật dài và màu trắng kia đối lập rõ ràng nên càng nổi bật hơn. Thoạt nhìn tóc đen như thác nước, da thịt như ngọc, mà hệ thống sưởi trong phòng hơi ấm áp lại làm cho hai gò má của cô nhiễm chút sắc hồng. Cứ nhìn qua như vậy, chỉ cảm thấy cô xinh đẹp trong veo như nước, thoạt nhìn còn như là cô gái nhỏ hơn hai mươi.
Lòng anh hơi buộc chặt, ngón tay nắm mở mấy lần, đầu ngón tay có hơi run rẩy. Anh hơi đưa mắt tránh đi, yết hầu lại kéo căng, tay nắm chặt thành quyền đặt ở bên miệng, cúi đầu ho hai tiếng.
Tiếng ho của anh kinh động đến cô, Tĩnh Tri có chút bối rối giương mắt nhìn anh một cái, lại gắt gao cúi thấp đầu. Cô cắn chặt môi, giọng nói gần như là muỗi kêu: "Mạnh tiên sinh, đã...đã lâu không gặp."
Mạnh Thiệu Đình nghe được cô hơi nói lắp, không khỏi cười, đáy mắt lóe ra gợn sóng nhàn nhạt. Anh tiến nhanh tới một bước, lại mở miệng: "Phó tiểu thư về nước rồi ư?"
Một câu nói vốn vô tâm của anh lại làm cho Tĩnh Tri lập tức cảnh giác, mặt cô càng hồng hơn, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng vẫn cứng ngắc gật gật đầu: "Ừ."
Mạnh Thiệu Đình thấy gương mặt cô đột nhiên treo đầy sương lạnh, bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao. Vui sướng nhìn thấy cô dần dần giảm đi, bị
anh cường ngạnh chặn lại. Anh thu hồi nụ cười, khách sáo mở miệng: "Phó tiểu thư muốn giấy khai sinh của Phi Đồng sao?"
Tĩnh Tri bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mắt to trắng đen rõ ràng sáng ngời giống như hắc diệu thạch. Trong lòng cô âm thầm phỏng đoán, dựa theo tính tình và thủ đoạn trước sau như một của anh, anh nhất định lại muốn đến áp chế cô, hoặc là đưa ra yêu cầu không chịu nổi gì đó!
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy thần sắc từ đáy mắt cô, trong lòng đã sáng tỏ hơn phân nửa. Trên mặt anh vẫn không thay đổi biểu tình, nhưng trong lòng thì dần dần băng lãnh. Ở trong lòng của cô, từ trước đến nay anh đều là một người đàn ông có tâm tư xấu xa, không có một điểm tốt nào. Nếu như thế, anh càng không muốn để cô nhìn thấy chính mình vẫn còn lưu luyến cô.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, đưa tay lấy ra một tờ giấy mỏng từ túi trước. Anh đi vài bước, đứng ở trước mặt cô.
Mùi hương trên người cô thay đổi, không còn là mùi hoa sơn chi quen thuộc trong giấc mộng kia, nhưng vẫn mát mẻ dễ ngửi, trong lúc mơ hồ, hình như còn mang theo hương sữa đặc biệt của trẻ con. Anh cũng có chút hoảng hốt, ánh mắt dần dần không thu lại được. Anh tinh tế nhìn mặt của cô, lại nhìn xuống dọc theo đường cong của cằm, hình như nơi đó của cô cũng có thay đổi...
Nhớ lần cuối cùng chạm vào cô, cũng không có lớn giống như vậy...
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim đập nhanh một trận, trong cổ họng giống như bị người đốt một cây đuốc, hai tròng mắt cũng dần dần sáng rực.
"Mạnh tiên sinh! Ngài đang nhìn cái gì?" Tĩnh Tri có thể thấy ánh mắt của anh càng ngày càng không thích hợp, bỗng lui về phía sau một bước. Theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, vẻ mặt đề phòng và chán ghét trừng anh.
Ánh mắt này của anh là gì? Giống như cô là con dê đợi làm thịt, anh gần như dùng ánh mắt ăn sống nuốt tươi cô!
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình xấu hổ không thôi, anh hạ mi mắt che khuất thần sắc nơi đáy mắt của mình, trực tiếp đưa giấy khai sinh cầm trong tay cho cô. Nhìn cũng không nhìn cô một cái, mở miệng nhàn nhạt nói: "Đây là giấy khai sinh của Phi Đồng, em cầm lấy, tôi đi đây."
Anh nói xong, lại thật sự lướt qua cô, trực tiếp đi đến cửa. Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri có chút trố mắt. Không đúng đâu, đây hoàn toàn không phù hợp với tác phong trước sau như một của Mạnh Thiệu Đình?
Cơ hội tốt để bức bách uy hiếp cô như vậy, anh lại không lợi dụng sao?
Ngược lại thoạt nhìn, giống như là chạy trối chết.
Tĩnh Tri hoài nghi ánh mắt rơi vào trên cánh cửa, anh đi thật, cô gần như là không cần tốn nhiều sức liền lấy được giấy khai sinh của Phi Đồng, mà anh cũng không có làm khó dễ cô!
Cô một mình ngẩn người hồi lâu, mới nhớ tới mở giấy khai sinh trong tay ra. Anh sẽ không buông tha cô đơn giản như vậy, nhất định động tay động chân gì đó trên giấy khai sinh của bánh bao nhỏ rồi!
Lật qua lật lại nhìn tờ giấy kia, lại không có nhìn ra chỗ nào không ổn. Đúng lúc bác sĩ Lâm trở về, Tĩnh Tri lại đưa cho bà ấy xem, bà ấy cũng nói không có vấn đề. Lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng, sau khi tạm biệt với bác sĩ Lâm liền trở về khách sạn. Trằn trọc ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy không đúng. Mạnh Thiệu Đình là người đàn ông có tính tình âm hiểm, sẽ thành toàn cô đơn giản như vậy sao?
Dù sao cô cũng không tin.
Tĩnh Tri hạ quyết tâm, vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, đi trả phòng khách sạn trước, rồi chạy thẳng tới nhà ga.
Sau khi cô ngồi lên xe về thành phố C, An Thành lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình. Sau khi báo cáo một phen, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình lại chậm chạp không có vang lên trong loa.
An Thành không dám cúp, cũng không dám nhiều lời, liền nín thở ngưng thần chờ Mạnh Thiệu Đình mở miệng.
Không quá mấy phút, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình mới lại vang lên trong tai nghe: "Tôi biết rồi, anh cũng đừng hành động gì, nên làm gì liền làm cái đó đi."
Nói xong, điện thoại liền bị cúp, An Thành có chút không hiểu, sau đó mới à một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi một cú điện thoại cho Bình Bình.