Tĩnh Tri lặng yên suy nghĩ tâm sự, bỗng nhiên giật mình trong lòng, từ trước tới giờ Mạnh Thiệu Đình thủ đoạn độc ác có thù tất báo, hắn đối với anh em ruột thịt đều không hề chùn tay, chứ đừng nói đến một người xa lạ như Trương Dương.
Vừa rồi, hai người rõ ràng có xung đột, chắc hắn sẽ không ra tay với Trương Dương chứ? Nếu như hắn thực sự làm gì, cô nhất định sẽ không tha thứ cho hắn!
Đúng vậy, nếu vì Trương Dương đưa cô trở về mà muốn trả thù, cô càng thêm khinh thường hắn! đây không phải tác phong của đàn ông!
Tĩnh Tri nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy bất an, nhưng giờ đã tối, Mạnh Thiệu Đình không chừng cũng không để ý người như Trương Dương, cô khuyên giải an ủi chính mình mấy câu,lại muốn ngày mai đi làm gặp Trương Dương, âm thầm căn dặn hắn mấy câu, mới dần dần yên lòng.
Sau khi Mạnh Thiệu Đình lái xe ra ngoài nhanh chóng trở về thành phố A, qua thu phí đứng chỉ chốc lát sau, điện thoại di động của hắn liền vang lên, Mạnh Thiệu Đình lấy ra vừa nhìn, là Mạn Quân gọi, hắn có chút phiền lòng, nhưng vẫn nghe.
"Thiệu Đình, anh đã đi đâu? Tối như thế còn chưa về..."
"Tôi đi đâu, cần phải báo với cô sao?"
Vừa nghe giọng nói ôn nhu yếu ớt đầy ủy khuất của Mạn Quân, hắn liền bực bội, không nhịn được muốn nổi cáu với cô, trước giờ hắn không làm chuyện gì có lỗi với cô, dựa vào cái gì Thẩm Mạn Quân cho rằng cô là người đáng thương nhất trên đời?
Chí ít cô còn lấy được người mình yêu say đắm, mà hắn, Mạnh Thiệu Đình thích một người phụ nữ đều không được như thế, hắn không đáng thương hơn cô gấp mấy lần ư?
Cuối cùng bình tĩnh nói, sau giây phút im lặng điện thoại bên kia láng máng vang lên tiếng khóc, Mạnh Thiệu Đình không ngừng bực bội: " cô khóc cái gì mà khóc? Tôi nói cô biết, cô còn như vậy, liền cút cho tôi..."
"Thiệu Đình! Không phải, em, em có việc, em có chuyện rất quan trọng muốn nói vơi anh..."
Tiếng của Mạn Quân truyền đến đứt quãng, càng thêm điềm đạm đáng yêu, Mạnh Thiệu Đình lại không động đậy, mi tâm hắn nhăn rất chặt, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói : "Nói."
Mạn Quân nắm điện thoại tay có chút trở nên trắng, trong lòng bàn tay cô toát ra mồ hôi, ngay cả trên lưng đều toát mồ hôi ẩm ướt, trong lòng do dự trăn trở rất lâu, cô cắn chặt khớp hàm một chút: "Thiệu Đình, em hơi khó chịu... em..."
"Khó chịu? Cô khó chịu thì gọi điện thoại cho bác sĩ đi." Mạnh Thiệu Đình nghe cô ấp a ấp úng hồi lâu, sớm phiền muộn trong lòng, bây giờ nghe cô muốn nói chuyện quan trọng là mình khó chịu, hắn bỗng vô cớ nổi giận lên, vừa dứt lời chế giễu lạnh nhạt, hắn không do dự cúp điện thoại.
Mạn Quân giật mình khi nghe âm thanh ở đầu dây bên kia, cô chậm rãi buông tay, quăng điện thoại xuống đất, cô không có phản ứng, bụng từ từ quặn đau, ngồi ở trên sàn nhà trơn bóng, cô nhẹ nhàng ôm chính mình, liền cảm giác nước mắt cũng không có.
Cô không phải là không nghĩ tới việc buông tay, mà còn nghĩ tới buông tha tất cả, coi như không hề yêu hắn , thế nhưng, mọi chuyện cho tới bây giờ, ngay cả mẹ biết cô và Mạnh Thiệu Đình chung sống với nhau cực kì tệ, nhưng vẫn dứt khoát không cho cô nhắc tới việc ly hôn.
Nhà họ Thẩm không có con trai, sau này tất cả đều là của cô, mà mấy năm nay cha cô và nhà họ Mạnh vẫn hợp tác tốt đẹp, đặc biệt là sau khi bọn họ đính hôn sau, hai nhà tựa như một, phần lớn việc làm ăn của nhà họ Thẩm do Thiệu Đình bận tâm quản lý, nếu như hiện tại cô nhắc đến việc ly hôn, đối với nhà họ Mạnh không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng sẽ là đả kích nặng nề với nhà họ Thẩm, ba mẹ nhất định không đáp ứng .
Mạn Quân luôn nghe lời, thấy cha mẹ khó xử, cũng không đành lòng nhắc tới việc ly hôn, tự mình gieo xuống rồi nhận lấy quả đắng, không có ai giúp nàng.
Nhưng mà, cô cứ như vậy cả đời ư? Thiệu Đình sẽ không bao giờ thay đổi , dù cô có cố gắng thế nào thì hắn vẫn không thích cô.
Cô yêu hắn, thì có cách nào đâu?
Giống như là cô rất thích hoa hồng, nhưng cho tới giờ hắn thích là hoa cây dành dành.
Sàn nhà thật lạnh, nàng nhìn thấy trong phòng bày ra bán thất ánh trăng, trong suốt lạnh lùng, trên đời này, nàng đau khổ tìm kiếm mà người khác lại quăng đi như đôi giày rách, có đôi khi, cô không thể không thừa nhận, cô thật thực sự rất đố kị Phó Tĩnh Tri, có đôi khi, cô thấy Tĩnh Tri đối xử tàn nhẫn lạnh lùng với Thiệu Đình, cô rất muốn tát cô ta !
Vì sao cô ta có thể trắng trợn chà đạp mọi thứ còn cô muốn mà không được, vì sao cô ta có thể hạnh phúc như vậy? Vì sao cô ta có thể nhặn lấy mọi vận may ?
cô hận, đố kị, hâm mộ cô ta, mà lại cứ bất lực, Thiệu Đình thích cô ta, mà cô Thẩm Mạn Quân, có thể có biện pháp gì?
Cô rõ ràng không có làm gì, không dùng thủ đoạn và tâm tư nào với Phó Tĩnh Tri, vì sao Thiệu Đình ngày càng chán ghét cô? Bây giờ nghĩ lại, năm năm ở California, quả thực như là cuộc sống thiên đường, hắn không cho cô cơ hội có được một đứa con...
Đúng vậy, đứa nhỏ, nếu như ông trời cho cô một đứa con, thì tốt biết bao nhiêu? Chí ít cô còn hi vọng mỏng manh, chí ít, cô cũng không cô độc như vậy.
*****************************************
Ngày hôm sau khi Tĩnh Tri làm việc, đặc biệt chú ý Trương Dươg, thì phát hiện hôm nay anh không đi làm, cô hỏi thăm đồng nghiệp, mới biết hôm nay anh xin nghỉ , có lẽ hai ngày nữa sẽ đi làm lại, Tĩnh Tri thầm nghĩ như vậy cũng tốt, hai người tránh gặp mặt sẽ xấu hổ.
Có lẽ, Trương Dương cũng cảm thấy xấu hổ nên mới cố ý tránh đi hai ngày, suy nghĩ tới đây, Tĩnh Tri liền yên lòng .
làm việc như trước, ở bên cạnh con nhỏ, đứa nhỏ ngày càng đáng yêu, từ từ sẽ nói nhiều hơn, có đôi khi Tĩnh Tri giúp đứa nhỏ bước đi loạng choạng, cô chẳng hề trách móc nặng nề đứa nhỏ, chỉ cần con khỏe mạnh , cho dù không có ưu tú cô cũng vui mừng .
Cô muốn con trai ngoan, không cần thiên tài trưởng thành sớm.
Một đứa nhỏ ngốc nghếch đáng yêu, tràn đầy ngây thơ chất phác,không như người đàn ông sành đời khôn khéo mà đứa nhỏ đáng yêu làm người ta thích hơn?