Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô như vậy, chỉ cảm thấy tất cả chuyện mình làm cho cô đều là đáng giá. Anh đưa tay chạm rơi giọt lệ trên lông mi của cô, lại dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng chà lau: "Tĩnh Tri, tôi có thể làm như vậy không? Bọn họ là cha mẹ của tôi, tôi thân là người làm con, không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Nhưng cha mẹ phạm phải sai lầm, tôi chỉ có thể một mình gánh chịu. Từ nay về sau, nếu trong lòng em còn oán hận, cứ việc trả thù tôi..."
"Thiệu Đình! Con đang nói bậy bạ gì đó? Chúng ta sai chỗ nào? Bọn họ muốn làm quỷ đoản mệnh, có quan hệ gì với chúng ta đâu?" Bà Mạnh thấy con trai lại không để ý mình, vì người phụ nữ này mà làm đến mức như vậy, chỉ cảm thấy tâm như bị đâm đau, không ngừng đau nhức. Đây là con trai của bà đấy, đã biến thành người không liên quan như vậy từ khi nào?
"Mẹ..." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của anh rất ôn nhu, nhưng ánh mắt nhìn bà Mạnh lại mang theo thương xót, ánh mắt như vậy, so với cái nhìn chăm chú sắc bén thì càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
"Mẹ, mẹ là mẹ của con, con không bỏ được mẹ, cũng không cách nào trách móc mẹ, nhưng mẹ làm chuyện sai lầm, con chỉ có thể cố hết sức bù đắp thay mẹ. Chuyện cho tới bây giờ, mẹ có nhận hay không cũng không sao cả, bởi vì con đã hạ quyết tâm chuộc tội thay rồi."
"Thiệu Đình..." Bà Mạnh lập tức che ngực, sắc mặt trắng bệch một mảnh, bà giật mình nhìn con trai, lại không thể nói một câu nên lời.
"Mẹ, xin mẹ bớt giận, xin bớt giận..." Mạn Quân sợ hãi, cuống quít đỡ bà Mạnh ngồi xuống. Mạnh Chấn Tông đứng ở một bên nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy mệt mỏi nói không nên lời. Thiệu Đình như thế, Thiệu Hiên cũng như vậy, Phó Tĩnh Tri này...
Ông nhịn không được lại nhìn cô một cái, thấy cô nằm ở trong lòng Thiệu Đình, chỉ lộ ra nửa gò má mang theo nước mắt, nhìn rõ ra được lịch sự nhã nhặn và
nhu nhược. Có lẽ ông thật sự sai rồi, có lẽ lúc trước ông thật sự hiểu lầm cô, làm cho hai đứa con trai ông ra nông nỗi như vậy, đủ chứng minh không phải chỉ dựa vào thủ đoạn và tâm cơ.
Có lẽ, cô thật sự có điểm tốt, mới có thể làm cho hai con trai của ông đều yêu mến như vậy.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ông đã đâm lao nên đành phải theo lao, nếu hiện tại ông buông tha, dung túng, vậy chẳng phải tất cả chuyện lúc trước ông làm đều bị chính mình phủ định sao? Đây là chuyện mà ông tuyệt đối không chịu khoang nhượng, dù ông sai, ông cũng muốn tiếp tục chuyện sai này, thẳng đến khi sai lầm này biến thành đúng!
Ông chỉ là muốn nắm trong tay tất cả, cho dù là con của ông, cũng phải bị ông nắm chặt ở trong lòng bàn tay, ông cũng không muốn nếm thử tư vị người nắm quyền mất đi quyền lực.
"Được, quả nhiên là con trai của Mạnh Chấn Tông ta, ngược lại thật sự có vài phần quyết đoán. Ta cũng muốn nhìn một chút, con có thể chống đỡ tới khi nào, tốt nhất đừng có một ngày chắp tay cầu xin tha thứ."
Mạnh Chấn Tông nói xong, xoay người rời đi. Lúc đi qua bên người bà Mạnh và Mạn Quân, ông cao giọng nói: "Trở về với ta, cần gì ở trong này chướng mắt người khác? Mạn Quân, con cũng không cần quá đau buồn, có cha ở đây, thì sẽ có vị trí của con ở nhà họ Mạnh, bây giờ đỡ mẹ chồng con trở về đi."
Mạn Quân rất ủy khuất, trước đây cô cũng không chịu nói ủy khuất cho cha mẹ chồng nghe, hiện nay không thể không sử dụng thủ đoạn cuối cùng này, nhưng lại không hề có tác dụng. Thiệu Đình thật sự yêu Phó Tĩnh Tri, cho nên mới chịu vì cô ta mà làm đến mức này, nếu anh chịu bỏ ra một phần tâm tư này cho cô...
Mạn Quân không dám nghĩ nữa, cô bi thương nhắm hai mắt, đỡ bà Mạnh đứng lên, đi ra ngoài: "Mẹ, con đỡ mẹ trở về."
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong lòng Tĩnh Tri trăm xoay nghìn chuyển, chỉ cảm thấy chua chát và hơi ngọt ngào. Cô nằm ở trong khuỷu tay của anh, từ đầu chí cuối đều không nói gì. Anh cũng sẽ không nói chuyện, chỉ yên lặng ôm cô. Trong lúc đó, trong lòng Tĩnh Tri lại là sinh ra một suy nghĩ, nếu thời gian dừng lại vào lúc này, không bao giờ tiến về phía trước nữa, vậy sẽ tốt biết bao?
Nếu cô có thể biết trước, nếu cô có thể biết được tương lai phát sinh chuyện gì, cô tất nhiên sẽ không để cho mình quật cường và cố chấp nữa. Mà cô càng không biết là, bi kịch cả đời của ba người họ đều bởi vì tính cách này mà ra.
Không biết là tính cách của cô quyết định vận mệnh của cô, hay là số phận quanh co kỳ lạ tạo thành cô như bây giờ. Cô không thể toàn tâm toàn ý tin một người, cô cũng sẽ không giống như lúc mình còn trẻ tuổi, nhiệt tình và chấp nhất yêu một người đàn ông. Cô phong bế mình vào trong một vỏ ngoài cứng rắn, biểu lộ ra một Phó Tĩnh Tri giả.
Vì thế, cô mới có thể nói lời ôn nhu nhỏ nhẹ trước mặt Mạnh Thiệu Đình, tiếp nhận cái ôm của anh. Vì thế sau khi nhìn thấy và nghe nói Thiệu Hiên phản bội, đáy lòng cô cũng không rung động quá lớn, chỉ là lạnh nhạt tiếp nhận.
Đúng, cô sẽ không tin ai nữa, tất cả tốt đẹp, xấu xí, phức tạp, đơn giản, cô đều không tin.
Trên đời này, cô chỉ quan tâm đến bảo bối của cô, cũng chỉ có bảo bối của cô - Mạnh Phi Đồng. Không, có lẽ sau này, nó nên là họ Phó.
"Có hận tôi không?" Giọng nói của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ không khí yên lặng làm cho người ta gần như hít thở không thông này. Mặt Tĩnh Tri nằm ở trước ngực anh, nước mắt đã khô cạn rồi, cô nặng nề mở miệng, sau khi khóc, giọng nói mang theo trầm thấp: "Tại sao phải hận anh?"
"Là tôi khiến em cuốn vào trong sự rối loạn này, tôi muốn giữ em lại, nhưng không có biện pháp cho em một hoàn cảnh yên tĩnh, mà nguyên nhân còn là do cha mẹ tôi đối xử với em như vậy..."
Anh nhíu chặt mi, trong tròng mắt đen nhánh rõ ràng đầy hoảng loạn, anh sợ cô thật sự hận anh, anh nguyện ý gánh vác tất cả quá khứ, nhưng không có nghĩa là anh thật sự muốn cô trả thù anh, hận anh. Anh chỉ hi vọng sau này người phụ nữ nhỏ bé nhu nhược ở trong lòng sẽ được anh bảo vệ, không bao giờ trải qua thống khổ nữa.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, tôi cũng không phải là người không phân rõ phải trái, anh không có lỗi trong những chuyện kia..."