Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 757



Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng anh nổi lên bao nhiêu chuyện vướng mắc mà tự anh không biết mình phải xử lý thế nào cho ổn thỏa, thì chợt nghe thấy tiếng của Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng hỏi lại: “Đã nhìn thấy Nặc Nặc chưa vậy?”

Cận Trường Sinh chậm rãi thu hồi lại ánh mắt của mình, mạnh mẽ gắng sức làm cho mình tỉnh táo lại, ngữ điệu vẫn bình thản: “Ừ, đúng là Nặc Nặc rồi, con bé đã lớn như vậy rồi.”

Nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt lóe ánh nhìn dịu dàng, khóe môi hơi cong lên, nhưng vẻ mặt này qua cái nhìn của Cận Trường Sinh thì chỉ thấy biểu cảm chua xót giăng đầy.

“Đúng như vậy, Nặc Nặc cũng đã lớn thế này, nhưng Tư Tư lại vĩnh viễn không thể trở về để liếc nhìn con gái một cái.”

Bỗng nhiên Cận Trường Sinh run hết cả người lên, hai tay không tự chủ được liền siết chặt lại, chút run rẩy rất nhỏ kia của anh đã rơi vào trong mắt Hà Dĩ Kiệt, khiến anh hơi nhíu mày, sau đó lại nói tiếp một câu: “Cậu vẫn còn chưa biết sao, Tư Tư đã đi rồi...”

Giọng điệu thế này của Hà Kiệt, Cận Trường Sinh thực sự chưa từng nghe thấy bao giờ. Nó chất chứa sự tuyệt vọng lẫn đau thương khôn cùng, trong khoảng thời gian ngắn Cận Trường Sinh nhìn sang Hà Dĩ Kiệt, không sao thốt lên nổi một chữ.Hà Dĩ Kiệt cũng đã xoay người sang chỗ khác, gió biển thổi vào nghe như tiếng nức nở nghẹn ngào, như khơi gợi lên nỗi sầu thương đến khôn cùng. Cận Trường Sinh đứng ngập gối ở trong nước biển, từng trận từng trận sóng cuộn đến, giống như một đôi bàn tay nho nhỏ mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt ve anh. Nhưng ở trong lòng anh, giờ đây biển cả dường như sâu thẳm đến vô cùng, mà bao la rộng lớn cũng đến vô cùng., Hà Dĩ Kiệt quay người đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng cao lớn trầm ổn giống như một trái núi. Tấm lưng kia vốn dĩ rất vắng chãi đáng để cho người ta cảm thấy rất an tâm khi được dựa vào, nhưng giờ phút này chỉ thoáng nhìn qua thôi, mà Cận Trường Sinh lại cảm thấy ở trước mắt mình là vẻ đau thương đến tột cùng. Giọng nói của Hà Dĩ Kiệt thuận theo gió thổi tạt đến nghe trầm buồn đến nao lòng, khiến trái tim của anh cũng run rẩy theo.

“Cậu có rảnh đến thăm Nặc Nặc một chút đ, khi còn sống Tư Tư rất thích nói về cậu...”

Cận Trường Sinh hoảng hốt, người thoáng lảo đảo tựa như không thể nào đứng vững nổi. Trời biển hòa lẫn vào nhau thành một mảng màu xanh lam, tiếng kêu của chim hải âu đâu đây vọng đến như rạch phá khoảng yên tĩnh của tấm màn màu lam kia. Anh đứng ở trên bờ biển ồn ào, nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân dường như đang trải qua những ngày tận cùng vậy, đột nhiên sinh ra một ảo giác tựa như sắp sửa bị mất đi một thứ gì đó.

Thân thể bé nhỏ mập mạp của Nặc Nặc đuổi theo quả bóng da tròn xoe đang lăn ở phía trước, một đường chạy thẳng đến bên cạnh Tư Tư đang nằm dưới cái ô che nắng. Lúc này quả bóng da đụng phải chân chiếc ghế dựng trên bãi cát mới chịu dừng lại. Một cô bé nho nhỏ, đầu đầy mồ hôi, bởi vì đã chạy quá sức nên gò má lúc này đã hồng rực lên, nhìn rất dễ thương. Tư Tư vốn đang nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi, tình cờ khi cô mở mắt ra, xuyên qua cặp kính mát, cô nhìn thấy biển rộng ở cách nơi này một khoảng không xa lắm, khóe môi liền nhẹ nhàng cong lên.

Nặc Nặc ngồi xổm xuống ôm lấy quả bóng da, lúc ngẩng đầu lên chuẩn bị đứng dậy, vừa vặn lọt vào tầm nhìn của Tư Tư. Xuyên qua cặp kính mát, Tư Tư nhìn thấy một cô bé nho nhỏ đang ở trước mặt mình.

Cũng chẳng biết tại sao, thoáng cái đang nằm trên chiếc ghế cô liền bật ngồi dậy, cứ như vậy nhìn cô bé đầy vẻ kinh ngạc. Chỉ là hình như có một dòng điện vô hình không thể nào nhìn thấy được, cũng không thể nắm bắt được, chợt lóe lên, từng đợt, từng đợt tập kích về phía đỉnh đầu của cô. Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác gì đó, cứ lập loè, run rẩy dao động qua lại không rõ ràng, nhưng khi cô muốn cố gắng nhìn cho rõ thì lại chỉ thấy một khoảng mơ hồ. Tương Tư có chút mờ mịt liền tháo cặp kính mát xuống, chăm chú quan sát cô bé nho nhỏ xinh xắn đang ở trước mặt mình, thầm nghĩ sau này khi lớn lên, nhất định cô gái nhỏ này sẽ trở thành một thiếu nữ rất xinh đẹp. Càng nhìn cô bé xinh xắn kia Tư Tư lại càng thấy cực kỳ yêu thích, trong ánh mắt của cô chợt nảy sinh một cảm xúc tràn ngập thích thú.

Nặc Nặc nhìn thấy dì vẫn đang “nằm ngủ” kia lại bỗng nhiên thình lình ngồi bật dậy, trái tim nho nhỏ của cô bé chợt nảy lên một cái có chút hoảng sợ. Nhưng sau đó bé thấy dì kia cứ nhìn mình chằm chằm, bất giác Nặc Nặc nảy sinh chút tò mò. Bởi vì tính tình trẻ con thường hay vô tâm, suy nghĩ cũng cực kỳ đơn thuần, nên khi Nặc Nặc nhận ra trong đôi mắt của dì kia có bóng dáng của mình, ánh mắt của dì nhìn mình tràn ngập sự yêu thích, Nặc Nặc không kiềm chế nổi, liền nhăn tít khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của mình lại, cười toe toét, cả hai con mắt cong lên, cất tiếng nói trong trẻo giòn tan chào hỏi cô: “Con chào dì.”

Toàn thân Tư Tư đột nhiên run lên một cái, thân thể của cô tựa như hoàn toàn bị mất đi sự kiểm soát. Cô thả chân xuống bãi cát, nhấc người lên ngồi xổm xuống trước mặt Nặc Nặc, đôi mắt của cô nhìn cứ như dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó bất giác khóe môi của cô lại cong lên...

Nhìn thấy dì kia cười ngọt ngào, lại có cả lúm đồng tiền rất xinh đẹp ở bên má như vậy, Nặc Nặc cũng há cái miệng nhỏ nhắn của mình ra vui vẻ cười lại với dì kia. Cô bé ôm quả bóng da, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn lại Tương Tư. Không biết tại sao, lúc này trong trái tim nhỏ bé của Nặc Nặc lại có cảm giác rất muốn được gần gũi với dì nọ. Cô bé mở to cặp mắt to tròn nhìn lại Tương Tư, vừa ngọt ngào gọi cô: “Dì ơi, dì rất xinh đẹp!”

Trong trái tim nhỏ bé của Nặc Nặc lại có cảm giác rất muốn được gần gũi với dì nọ. Cô bé mở to cặp mắt to tròn nhìn lại Tương Tư, vừa ngọt ngào gọi cô: “Dì ơi, dì rất xinh đẹp!”

“Dì đã bắt giữ được quả bóng da nhỏ này phải không ạ?” Nghe thấy giọng nói trẻ thơ ca ngợi mình như vậy, Tư Tư càng thấy vui vẻ hơn. Cô đưa hai tay ra xốc vào bên dưới hai cánh tay nhỏ mũm mĩm của Nặc Nặc, hơi dùng lực nhẹ nhàng nhấc cô bé lên, đặt cô bé ngồi ở trên đầu gối của mình. Thân thể bé nhỏ của cô bé vừa mềm mại lại vừa nhẹ nhàng, làn da trắng nõn như tuyết lại có chút hồng hào như cánh hoa đào. Trên trán cô bé đã túa ra một lớp mồ hôi mỏng, làm lớp tóc cắt ngang trán hơi bị ẩm ướt một chút, mấy lọn nhỏ tách ra, dán sát vào trên trán của Nặc Nặc. Không biết tại sao trong lòng Tư Tư lại thấy hết sức mềm mại, cô liền thu bớt lại tính nết vô cùng tinh nghịch thường ngày của mình. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng gẩy nhẹ mấy lọn tóc trên trán ra, sau đó lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô bé. Nặc Nặc ngoan ngoãn ngồi im không động đậy, lúc này đôi mắt to đen nhánh cứ chăm chú nhìn vào Tương Tư vẻ rất thân thiết, hình như có một dòng điện vô hình nào đó không thể nắm bắt được đang lặng lẽ chạy lan giữa hai người.

.