Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 26: Ngụy San nhập học.



"Vào đại học A?" Ngụy Âu Dương nhướn mày, tay vẫn giữ động tác nhanh nhẹn cắt thịt bò cho Vũ Thanh An.


Vũ Thanh An ngồi ngay cạnh hắn, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ngụy San. Cô có nói là đã nghỉ học rồi, nhưng ý định vào đại học A thì cậu không hề biết gì cả.


"Đúng vậy, em đã hoàn thành thủ tục rút hồ sơ ở bên Anh rồi, em muốn nhập học vào khoa quản trị kinh doanh." Ngụy San gật đầu, đem miếng thịt bò xiên vào dĩa bỏ vào trong miệng, mùi vị thịt cùng sốt nướng hoà quyện trong miệng, tuy là hương vị hơi khác lạ vì đầu bếp làm theo ý Vũ Thanh An nhưng vẫn rất ngon.


Ngụy Âu Dương liếc qua cô một cái, đưa dĩa thịt bò hướng Vũ Thanh An, cậu há miệng nhận lấy, còn nói "Mai em ăn thịt nướng được không?", có vẻ như tâm tư chỉ để vào bữa ăn nên không nghe thấy lời Ngụy San nói.


Nếu Ngụy San muốn vào trường Vũ Thanh An, khoa nghệ thuật sẽ nghênh đón, nhưng mà cô lại cố tình chọn vào khoa của cậu, chắc chắn là muốn quan sát tình hình.


Sau buổi chiều căng thẳng như thế, hắn trở về phòng thì nhận được tin của cô: "Nếu như cảm tình của anh đối với Vũ An là thật lòng, vậy lúc đó em sẽ chúc phúc cho hai người".


Hắn nghe được tin Hạ Dịch Phong biến mất, chắc chắn là từ bỏ cái lớp mặt nạ giáo viên kia ra rồi, bây giờ lôi kéo Ngụy San trở về ý đồ muốn giúp anh cướp lại Vũ Thanh An, hắn làm sao lại không biết. Năm đó Hạ Dịch Phong cũng là người nói cho Ngụy San bỏ ra nước ngoài, còn gián tiếp để y bỏ đi, lần này nếu hắn để có sơ hở, Hạ Dịch Phong sẽ ngay lập tức bắt lấy có hội dễ dàng cướp lấy.


Nếu như Ngụy San muốn, hắn cũng muốn chặt đứt hi vọng của Hạ Dịch Phong, vậy cứ để cô thực hiện.


Ngụy Âu Dương gật đầu, đưa tay vò mái tóc xù xù của Vũ Thanh An nói, "Tùy ý em", thấy cậu nhướn người lên định lấy bát salad trộn bên trái hắn thì rất nhanh lấy qua, để ngay gần chỗ cậu.


"Vậy để tối nay anh sắp xếp, sáng mai đến trường luôn." Ngụy Âu Dương không ngước lên mà vẫn chăm chú nhìn cậu dùng bữa, nghe thấy hắn nói cậu có nhìn hắn một cái, xong thấy không phải nói mình nên thôi.


Ngụy San ngồi rất xa hai người, tự mình dùng bữa của mình, nhìn cảnh hường phấn xuân xanh tung bay khắp nơi như thế thì không thể nhịn nổi, quên đi, ăn xong thì rời khỏi đây thôi.


Khi cô bước ra khỏi phòng ăn thì đưa lại nhìn chỗ Ngụy Âu Dương, thấy người đàn ông nhu hoà mỉm cười, ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều sủng nịch, đối với Vũ Thanh An thích làm gì sẽ tùy hứng cậu làm thế, trái ngược lại hoàn toàn so với năm đó chỉ biết bá đạo nắm giữ, người đàn ông bây giờ đã biết thêm vài phần ý vị yêu đương, khiến cho cô trong lòng khó hiểu được rốt cuộc hắn là yêu hay không.


Đôi mắt không biết nói dối, người đàn ông lại càng không có giấu diếm gì cả.


Thấy người đi rồi hắn mới nói, "Vũ Thanh An, nghe A Báo nói em ném đồ của La Uyển Như đi sao?" Hắn đã biết được chuyện La Uyển Như muốn tiếp cận cậu trèo lên bám lấy Nhị Ngụy thiếu gia, đến buổi dạ hội mùa thu cũng đã nói rồi, còn đưa thẳng thừng cho cậu vòng cài hoa của nàng ta. Tuy rằng tức giận, hận không thể một nhát dìm cho nữ nhân không biết thức thời kia xuống, nhưng mà nghe kể lại Vũ Thanh An chê bai ném đi thì tâm trạng tồi tệ liền giảm xuống.


Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, Vũ Thanh An cũng không phải dạng người như thế, nếu như cậu không thích cái gì sẽ trực tiếp nói thẳng, hơn nữa cũng không thể nói hai từ "ghê tởm" được.


Vũ Thanh An đang chuyên tâm ăn đồ của mình, nghe thấy hẳn hỏi thì lắc đầu, "Nào có, em bị rơi mất đó".


Hắn hơi nhíu mày, nhưng thoắt cái liền thay thế bằng dáng vẻ bình thường, "ồ" một tiếng, "Nhưng mà A Báo nói em rõ ràng xé tờ giấy, còn ném cái hộp đi mà".


Người thiếu niên xúc một muỗng khoai tây nghiền bỏ vào miệng, vị bơ sữa dịu nhẹ xen với mặn ngọt vừa phải như tan trong miệng, rất là ngon. Cậu phủ nhận, ánh mắt vô cùng kiên định, "Không phải, em làm rơi mất, anh tìm được sao?"


Ngụy Âu Dương nói không phải thì cậu tiếp tục ăn, vừa chóp chép miệng vừa nói, "Em muốn trả lại cô ấy, nhưng mà làm mất rồi".


"Không cần tìm, để anh lo cho." Hắn đưa tay quệt đi vệt khoai tây nghiền đọng lại bên khóe miệng người thanh niên. A Báo không phải tự nhiên mà sẽ đi bịa đặt lừa gạt hắn, mà hắn cũng nhìn thấy rõ ràng cái hộp nhung màu đen bị vất lăn lóc trong xe, như thế nào mà Vũ Thanh An lại không nhớ được chuyện gì do chính mình làm được?


"Em bị dị ứng mùi hoa sao?"


Đến đây, hắn quan sát được khuôn mặt Vũ Thanh An nhăn lại, "Em không phải dị ứng, chỉ là đối mùi phấn hoa hay nước hoa quá nồng sẽ chán ghét lắm".


Ngụy Âu Dương chậm rãi ghi nhớ tất cả những điều này, kết hợp với những lần quan sát trước đây, từ từ đưa ra giả thuyết mà hắn chưa bao giờ có thể nghĩ tới.


"Thật may là nhà kính của anh không có hoa đâu. Mau ăn cho xong đi rồi còn về phòng, anh ở thư phòng xử lý chút chuyện." Uống xong ly rượu, hắn đứng dậy, in lên trán người thanh niên một nụ hôn rồi rời đi.


Rẽ vào phòng, Ngụy Âu Dương đem con mèo béo đá ra ngoài, đưa tay chốt cửa lại, một lúc sau nghe thấy tiếng Vũ Thanh An đi lên phòng, đóng cửa rồi hắn mới nói chuyện, "Leo?"


'Ai nha, cũng thật lâu rồi đại gia mới gọi điện cho tôi đấy.' – Đầu bên kia có vẻ đang xem TV, tiếng phát ra hắn nghe thấy rõ ràng.


"Thế nào, lừa được người về chưa?" Hắn nhớ được trước đây Leo có theo đuổi một nam nhân, không biết là thật lòng hay chỉ nhất thời hứng thú.


"Lừa cái gì chứ, là tự nguyện đấy." Leo ngả ngớn đưa cánh tay kéo người đang ngồi cạnh mình vào lòng, động tác rất nhanh luồn vào trong áo phông người nọ.


Nam nhân giật mình, kháng nghị một tiếng rồi rất nhanh cũng im lặng, có lẽ là biết được người hắn đang nói chuyện cùng là ai, hẳn là người đàn ông lai ngày đó gặp trong quán bar rồi.


"Tôi nghĩ cậu ấy có vấn đề gì đó với thần kinh." Ngụy Âu Dương nhìn kết quả trên máy tính, tay đưa lên xoa xoa mi tâm.


Báo cáo nói lúc trước Vũ Thanh An có xảy ra tai nạn năm 16 tuổi, bị chấn động não bộ phải điều trị một thời gian, mới gần 4 năm trước. Sau này kết quả ghi cậu phối hợp điều trị rất tốt, não bộ cũng hoàn toàn bình phục, thậm chí còn có phát triển hơn trước, được xem như là rất thành công, không để lại di chứng gì cả.


"Ô? Vậy chúc mừng Ngụy đại gia, anh phải lòng một người điên rồi sao?" Leo cười cợt, nam nhân ở trong lòng y đang xem chương trình tạp kỹ cũng phải ngước lên nhìn, vậy là người đàn ông kia sớm đã có ái nhân rồi, xem bộ dáng rất phong lưu đa tình đó.


Leo thấy nam nhân ngước lên nhìn mình thì cười một cái, bất chợt nhớ ra được điều gì, "Khoan đã, người nhà tôi là chuyên gia tâm lý học đó". Tuy rằng em ấy làm ăn kinh doanh thảm hại muốn chết đi được, ngày trước hắn phải tự mình ra tay mới đem được nguồn vốn của em ấy đòi về, sau này cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ theo ngành mà mình am hiểu nhất là tâm lý học.


'Trước hết tôi không dám chắc chắn, nhưng mà để một thời gian sau, nếu tình hình chuyển biến xấu, vậy nhờ người của cậu một phen rồi.' Ngụy Âu Dương nói xong thì cúp máy.


Leo vất điện thoại sang một bên, tay còn lại rảnh rỗi rồi, trực tiếp đem áo của nam nhân trong lòng lột ra, "Em nên tự biết mình may mắn khi gặp anh đi, anh vừa kiếm cho em một mối hời đấy".


"Cái gì chứ?" Nam nhân cật lực tránh né ma trảo của hắn, thở hổn hển hỏi.


"Người tình nhỏ của hắn gặp vấn đề, muốn nhờ em giúp một phen." Leo tay vẫn không buông nam nhân, vừa kể vừa trộm ăn đậu hũ.


"Nạn nhân có thể vì cú sốc sau tai nạn mà thành chấn thương tâm lý, xét theo hắn nói cách hành xử cùng lời nói của cậu ấy thi thoảng đối lập hoàn toàn, khả năng cao là có vấn đề rồi."


Nghe người nam nhân nói, Leo gật gù một phen, đợi đến khi không chịu nổi nữa, trực tiếp chặn miệng người nọ lại, đem người xách lên, "Đợi đến lúc đó rồi tính, bây giờ làm chút loại vận động đi, anh mệt quá".


"Loại vận động này của anh làm sao mà hết mệt được a??" Nam nhân không cách nào thoát được gọng kìm của người đàn ông khỏe mạnh, chỉ có thể ai oán kêu lên.


------


La Uyển Như vẫn như mọi ngày đến trường, nhưng hôm nay nàng cảm giác được có điểm khác lạ xung quanh. Bình thường nàng là hoa khôi đại học A, mỗi lần xuất hiện đều sẽ có ánh mắt nam nữ sinh dõi theo ngưỡng mộ, nhưng mà hôm nay lại không phải như thế, vừa mới qua cổng trường thôi, nam sinh chỉ nhìn lướt qua một cái, nữ sinh lại đem theo ánh mắt như đang chuẩn bị có kịch vui xem, thậm chí là xem thường.


Trong lòng dấy lên một đợt căng thẳng, qua hành động của nàng ngày hôm trước, ở cổng trường lại không hề ít người, tin tức rất nhanh lan ra cả trường, bọn họ đều cho rằng nàng cùng Vũ Thanh An đã thành một đôi rồi. Có phải cậu ấy đã làm gì rồi không?


La Uyển Như muốn thử nhắn tin cho Vũ Thanh An, nhưng mà nàng không có số của cậu, gặp mặt thì rất khó, hiện tại đang trong thời gian học bổ túc là chủ yếu, cậu đến trường không nhiều, kí túc xá cũng không ở, bây giờ còn đang trong thời gian ăn trưa.


"Nhanh lên, bọn họ ở trong nhà ăn đấy!" Vừa lúc này, một nữ sinh đi lướt qua nàng, lôi kéo thêm một người bạn đi.


La Uyển Như thấy mọi người đều dồn đi theo hướng đến nhà ăn thì khó hiểu, cất bước đi theo đến đó. Nàng học ở trường suốt bao lâu vẫn chưa thấy ai có thể thu hút được nhiều sự chú ý như thế ngoài đợt tin tức Nhị thiếu gia của Vũ Thanh An bị phanh ra, lần này nghe lời nữ sinh kia nói còn là "bọn họ" nữa.


Đến cửa nhà ăn tầng hai thì đã có rất nhiều người tụ tập lại đằng trước, La Uyển Như khó mà chen vào nổi, đường đường là một hoa khôi nhưng hôm nay lại vì đám người này mà mất hết mặt mũi, thật khó coi.


Vất vả lắm mới chen vào được, quét mắt một vòng thì bắt gặp được bóng lưng quen thuộc đang đứng ở quầy đồ ăn, bên cạnh là một nữ nhân tóc vàng bắt mắt đang mặc đồng phục trường A. Mày liễu nhíu lại, La Uyển Như chưa bao giờ gặp qua cô gái này, Vũ Thanh An ở trường bây giờ ngoài mình ra cũng ít khi nói chuyện với ai, bây giờ bọn họ đứng khoảng cách rất gần, cậu còn hơi cúi người xuống, hình như là đang nghe nữ sinh kia nói gì đó.


Phía đằng sau vài nữ sinh biết được nàng khó chịu, bắt đầu nâng giọng nói, "Bọn họ đẹp đôi thật đó!"


"Hình như có quen biết với Vũ ca, hôm nay anh ấy cùng nữ sinh này đến phòng thầy Hiệu trưởng mà."


La Uyển Như nghe thấy những lời này, trong lòng càng thêm khó chịu, bàn tay nắm lại thật chặt, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhưng lại rất gượng gạo.


"Vũ An." Nàng đi tới gọi.


Ngụy San ở đằng sau Vũ Thanh An, nghe thấy giọng nữ nhân cũng dùng cách gọi của mình gọi cậu, khuôn mày xinh đẹp hơi nhướn lên, quay người lại nhìn.


Hạ Dịch Phong nói ở trường Vũ Thanh An là đối tượng được nhiều nữ sinh thầm mến nhất, trong đó có hoa khôi là vô cùng thẳng thắn tiếp cận, lẽ nào mới đến đã gặp rồi sao?


Gen nhà Ngụy quả thực rất tốt, Ngụy San cao tận 1m72, kém với cậu chỉ có vài cm, dung mạo ngoại lai nổi bật với làn da trắng sứ, La Uyển Như đứng bên cạnh liền yếu thế.


Ngụy San chỉ nhìn qua một cái thì biết ngay nữ nhân này là hoa khôi gì đó tên La Uyển Như, hai tay cô lập tức vòng qua ôm cánh tay người thanh niên, nở nụ cười xinh đẹp, "Vũ An, tôi đói bụng rồi".


Vũ Thanh An đang lấy đồ ăn giúp cô, nghe thế liền "a" một tiếng gật đầu, đưa tay lấy khay đồ ăn của mình, tay còn lại giữ khay của Ngụy San, "Vừa lúc xong rồi, đi ăn thôi". Ngụy San thường xuyên làm mấy cái động tác thân mật kiểu như thế ngay từ ngày đầu tiên, cậu cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thân thiết thôi.


La Uyển Như biết cô gái kia nhân dịp nàng gọi thì lôi kéo Vũ An làm xao nhãng cậu, trực tiếp bị bỏ qua, lúc cô quay liếc nàng thì ánh mắt lộ rõ ý khiêu khích.


"Là ai vậy chứ?" Chỉ có dung mạo hơn người bình thường một chút thôi thì có thể lên mặt như vậy được sao?


Ngụy San tai mắt rất nhanh nhẹn, tìm được bàn trống liền lôi kéo Vũ Thanh An ngồi xuống. Khẩu phần ăn của hai người đều lớn, nhưng mà đến trường thì không có tư vị cho lắm, chỉ chọn cơm trộn thịt bò cùng ít cơm cuộn rồi thôi, hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi mà ăn.


"Vũ An, tôi cùng khoa cậu, thế nên lịch học hẳn là giống nhau rồi chứ, sau này đi đâu cũng không cần tách ra đâu." Ngụy San nheo nheo đôi mắt xanh cười.


Hai anh em nhà Ngụy quả thực có đôi mắt giống nhau, lông mi cong dày, mắt xanh sâu, nhưng ánh mắt Ngụy Âu Dương thì âm trầm hơn, đuôi mắt cũng hẹp dài hơn của Ngụy San.


"Đi với nhau liên tục, cậu không thấy mệt sao?" Vũ Thanh An lấy thìa trộn đều cơm, thở dài.


"Tại sao mệt chứ? Xem đi, hai người chúng ta rất hợp nhau, bọn họ đều nhìn ra mà." Nói xong, tay còn chỉ chỉ nhóm người đang bàn tán bên ngoài.


Vũ Thanh An biết là ý "rất hợp nhau" của cô cùng mọi người kia khác nhau hoàn toàn, hai người cứ dính với nhau suốt như thế, ai không nghĩ là một đôi mới là lạ. Nhưng mà phải nói rằng Ngụy San cùng cậu có nhiều điểm chung, nhưng đột ngột như thế này, cậu vẫn không có quen được.


"Uy, sau này cẩn thận tôi rời đi, cậu sẽ nhớ vì mất đi một người nói chuyện đấy." Ngụy San bày ra vẻ thận trọng dặn dò.


Cậu phì cười, "Cái gì mà mất đi chứ", chợt nhận ra một điều, cậu quay ra hỏi Ngụy San, "Đúng rồi, cậu có biết được một người tên Hạ Dịch Phong không?"


Ngụy San không có ngạc nhiên tại sao Vũ Thanh An biết được, cô sớm đã nhận ra cậu có khả năng gì, Hạ Dịch Phong trước đó cũng nói là có nguy cơ bị cậu nhìn ra rồi, thế nên mới thẳng thắn thừa nhận, "Có, ngày bé chơi rất thân, xem như là nhìn nhau lớn lên".


"Cả..." Vũ Thanh An chưa kịp nói xong cô đã lấp lời, "Cả anh trai mình nữa".


"Nhưng mà có lần hai người họ gặp mặt, có vẻ không tốt cho lắm." Cậu đem chuyện mình tò mò nhất nói ra.


Ngụy San thở dài một tiếng, "Vài năm trước bọn họ xảy ra xung đột, sau này tuyệt giao, hai bên không còn nhìn mặt nhau nữa rồi".


Vũ Thanh An tròn mắt nhìn, hẳn là phải chuyện lớn lắm mới có thể biến từ bạn thành thù như thế.


Ngụy San nhìn ra được cậu tò mò, trước khi cậu định đặt câu hỏi tiếp theo thì lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của người thanh niên, "Vũ An, nếu cậu muốn biết chuyện gì, vậy cậu phải hỏi anh trai mình thôi".


Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Ngụy San tầm mắt lơ đãng lướt xung quanh, bắt gặp được La Uyển Như đang đứng thẳng ở trong góc phòng nhìn mình, thấy cô nhìn tới thì xoay người bỏ thẳng vào phòng WC.


Cô đứng dậy nói vài câu với Vũ Thanh An rồi đi theo hướng đó, cậu không để ý gì lôi điện thoại ra nhắn gì đó, dùng đầu gối cũng đoán được là anh trai mình nhắn tin tới phá đám.


Học sinh đăng ký lấy thẻ ăn ở tầng hai không quá nhiều, lúc này mọi người cũng ăn xong gần hết rồi, mọi người dần dần trở về lớp học hay kí túc xá, trong WC nữ đặc biệt không một bóng người. Ngụy San đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mỗi mình nữ sinh tên La Uyển Như đang đứng trước gương lớn chỉnh lại lớp trang điểm.


Con Ngụy gia có gen tốt, da của Ngụy San không có khuyết điểm gì, đôi mắt xanh xinh đẹp, điểm thêm là hàng mi cong dày, sống mũi cao thẳng, môi hồng đầy đặn. Trang điểm thường ngày của cô không có gì đặc biệt, chỉ dùng kem dưỡng, chuốt mi rồi sử dụng son dưỡng có màu nhẹ, cảm giác mỗi lần trang điểm thường ngày đến giữa buổi lại phải chỉnh lại rất rắc rối, cô chỉ trang điểm cẩn thận khi có sự kiện đặc biệt.


La Uyển Như nhìn thấy cô gái lấy ra trong túi một thỏi son dưỡng màu hãng bình thường thì cười, giọng nói khiêu khích, "Chỉ như vậy thôi sao?"


"Sử dụng một món đồ chỉ được cái mã với giá tiền cao thì vẫn được sao?" Ngụy San lập tức đáp trả.


La Uyển Như trong lòng thầm nghĩ, xem như cô lợi hại.


"Tôi và Vũ Thanh An đang quen nhau, cô không biết sao?" La Uyển Như chống tay vào thành bồn rửa tay lớn nhìn cô.


Ngụy San "ồ" một tiếng, nữ nhân này nhìn bề ngoài ra vẻ hiền lành, nghe gọi Vũ Thanh An tiếng cũng nhỏ nhẹ, ở sau lưng quả nhiên là không tốt đẹp gì, nhìn ánh mắt khiêu khích khinh thường như thế, hẳn là cô tiểu thư nhà giàu có thích thị uy người khác.


Mà La Uyển Như có thể thị uy ai, lại không thể là Ngụy San được.


"Nhưng cậu ấy không có nói gì về việc có bạn gái cả, ngay cả tên cô cũng không có nhắc đến."


Nghe đến đây, khuôn mặt La Uyển Như liền biến sắc, vốn nàng định