Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 49: Giúp em.



Vũ Thanh An mở mắt, cậu đã không nhớ được bao nhiêu lần mình tỉnh giấc ở nơi xa lạ rồi.


Nhìn sang bên cạnh giường là Hạ Dịch Phong đang ngồi trên ghế, cậu cũng không bất ngờ lắm.


Đêm qua anh đưa cậu đến đây, kéo cậu ngồi xuống bàn ăn. Vũ Thanh An tâm vô cùng hoảng loạn, hệt như người đuối nước gặp được cái phao duy nhất, bàn tay run rẩy túm lấy tay áo của nam nhân.


"Giúp em." Đấy là câu nói duy nhất cậu thốt ra được suốt cả một thời gian dài.


"Hôm qua em đuối sức ngất đi." Hạ Dịch Phong cười với tay đưa cho cậu một cốc sữa.


Cậu đưa tay nhận lấy, ánh mắt người đàn ông liền đặt lên bàn tay mảnh khảnh vươn ra, ngón tay mình xuất hiện hơi ấm lướt nhẹ qua, chiếc cốc rời khỏi tay anh.


Nam nhân xoa xoa ngón tay, dường như lưu luyến chút ấm áp mỏng manh này.


"Thầy.." Vũ Thanh An lập tức mím môi rồi sửa lại, "Anh, Nguỵ Âu Dương anh ấy..."


Hạ Dịch Phong ngắt lời, "Anh biết."


"Mọi người đều biết sao?" Đôi mắt nâu xinh đẹp đã hơi mờ đi, giọng nói run run.


"Mọi người không biết sự tình chuyện cũ, không có ai giấu em hết." Hạ Dịch Phong cười an ủi xoa tóc cậu.


"Em không phải người sai, Vũ Thanh An."


-----


"Fuck!!"


Không khí âm u bao trùm cả căn phòng, nguyên một đám nam nhân mặc đồ đen đứng xung quanh, ai cũng lảng tránh ánh mắt xanh lạnh lẽo của người đàn ông ngồi trên ghế.


"Ra là chỗ trốn của An Vũ, huỷ nó đi."


"Anh!" Nguỵ San đứng bật dậy.


Văn Lam lên tiếng, "Tôi không đồng ý cách này đâu."


Khuôn mặt Nguỵ Âu Dương cau chặt lại, vung tay gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đứng dậy, "An Vũ tác động quá lớn rồi, cậu không thấy sao?"


Leo lập tức kéo Văn Lam ra phía sau mình, mặt đối mặt với Nguỵ Âu Dương, ánh mắt lạnh đi, "Cậu định làm cái gì?"


Văn Lam đứng phía sau kéo nhẹ tay Leo ý tỏ vẻ mình không sao, Nguỵ Âu Dương chỉ là đang tức giận mà thôi, hắn không có ý làm tổn hại mình.


"Nguỵ Âu Dương, chỗ đó là của An Vũ, cho dù là của Vũ Thanh An đi nữa anh cũng không có quyền huỷ nó. Nếu như anh huỷ đi chẳng khác nào đẩy An Vũ vào đường cùng, như vậy chỉ có nguy hiểm hơn thôi." Hơn nữa, hiện tại đó là manh mối duy nhất về An Vũ.


"Mỗi ngày đều có vài đám người tìm đến quán hỏi An Vũ , ngay cả người của ta cũng bị từ chối không cho vào. Cậu thử nghĩ xem, những người đó có ý tốt không?" Từng câu chữ của hắn như toát ra qua kẽ răng.


Tính mạng của Vũ Thanh An phải đặt lên hàng đầu.


"Còn cậu?" Leo hỏi ngược lại, "Nguỵ Âu Dương, cậu tìm đến là có ý tốt hay không?"


Không khí hai người căng thẳng từ chuyện hắn mất bình tĩnh với Văn Lam, y cùng Nguỵ San cuối cùng chỉ có cách đứng ngoài nhìn hai người giương cung bạt kiếm.


"Anh, Vũ Thanh An nếu muốn quay lại tìm anh thì khi tỉnh lại cậu ấy đã về tìm rồi. Để cậu ấy ở chỗ anh Hạ cũng đâu có gì không tốt?"


Hắn phất tay gạt bỏ, đó là Hạ Dịch Phong, hắn làm sao có thể không cảnh giác được? Nếu như không phải hắn đến, vậy chẳng phải bây giờ Vũ Thanh An ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ta sao?


Là hắn cướp mất quân cờ Hạ Dịch Phong chưa kịp động thủ.


Anh nói lần này sẽ không nhân nhượng.


Hắn thực sự tin điều này.


"Em muốn qua đây không?" Hạ Dịch Phong đứng bên ngoài vườn nhìn người thanh niên.


Vũ Thanh An đưa mắt nhìn xung quanh, vườn này rất lớn, tất cả đều là trồng hoa, mỗi nơi một loại đặc biệt xinh đẹp, không khí tươi mát trong lành tựa như thời gian ngày trước ở cô nhi viện.


Bình yên như thế này...


Anh thấy cậu có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt nhìn xem xét mọi thứ liền hỏi lại, "Em sẽ không bị dị ứng phấn hoa đấy chứ?"


Cậu lắc đầu.


"Vậy chúng ta cứ ngồi ở đây trước, khi nào em muốn đi xung quanh thì cứ tự nhiên, muốn đi đâu ra ngoài thì bảo anh." Anh kéo Vũ Thanh An ngồi xuống bên bậc thềm nhà, lấy thêm một ly nước cho cậu rồi mới ngồi xuống.


Cậu chỉ nhìn qua anh rồi rời tầm mắt, có vẻ như không để ý.


"Anh có một thứ này." Nói rồi đưa tay vào trong túi áo lấy ra một bọc khăn, anh mở ra, ánh nắng chiếu loé lên ánh sáng bạc đập vào mắt Vũ Thanh An.


"Cái đó..." Cậu kinh hoảng, chiếc nhẫn kia...


Hạ Dịch Phong nhìn qua phản ứng của cậu, anh biết cậu nhận diện được nó, "Em có thấy quen không?"


Cậu chỉ nhìn đăm đăm chiếc nhẫn, lấy từ tay anh ra xem xét lại, chiếc nhẫn bạc nhỏ, nhờ có ánh nắng nên có một vòng sáng nhỏ bao quanh, Hạ Dịch Phong nhìn theo, anh đã xem lại chiếc nhẫn này, ở giữa là từng hạt kim cương nhỏ khảm vào vô cùng tỉ mỉ.


Cậu lật lại xem bên trong chiếc nhẫn, có một chữ "An" khắc ở đó.


"Em thường xuyên mơ về cái này, có cả một con dao nữa."


Hạ Dịch Phong nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên, "Thật à? Anh vô tình tìm được bên cửa hiệu, có thể em sẽ thích."


Người thanh niên lặng im không nói cái gì, tay vuốt ve chiếc nhẫn kia, cảm giác khó tả dâng lên từ trong lồng ngực, cậu cảm giác như mình gặp phải deja vu, thi thoảng có vài chuyện dường như mình đã trải qua rồi tồn tại trong ký ức, vô cùng chân thật, rồi là chuyện chiếc nhẫn này.


Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cậu, cho dù gặp bao nhiêu chuyện, là bao nhiêu hoàn cảnh khác nhau, cuối cùng cũng có người đưa cho cậu chiếc nhẫn này, còn có một chiếc dao nữa.


Vuốt qua chữ "An" nhỏ kia, cậu hạ mắt suy tư, có thể nào chính là tên mình hay không?


Nếu như là đúng, vậy thì tại sao?


Vũ Thanh An chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, chiếc nhẫn này nhìn qua cũng không phải là thứ không có giá trị, nếu thật sự là tên của cậu. Vậy có phải là từ gia đình mình hay không?


Cũng giống như chiếc dây chuyền kia...


Cậu mở mắt, tay vô thức đưa lên cổ xem xét.


Dây chuyền của cậu để lại chỗ của Nguỵ Âu Dương...


"Anh Hạ, em có một chiếc dây chuyền, em để quên ở nhà... chỗ của Nguỵ Âu Dương."


Hạ Dịch Phong gật đầu, "Vậy à? Yên tâm đi, anh sẽ tìm lại cho em."


Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc nhẫn, An Vũ rất có thể từ chỗ Tạ Khang lấy sợi dây chuyền.


Đêm qua Hạ Dịch Phong cho người soát túi tư trang của Du Điềm trong nhà xác.


Ông ta giấu chiếc nhẫn trong mặt đồng hồ.


Đáng tiếc...