Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 51: Lén lút.



"May mắn cho nó là đã chết, tao đã dặn là không được xả súng vào cậu ấy mà."


Bên tai lan man tiếng của một người, An Vũ tỉnh dậy, phía sau ót đau nhức buốt lên tận đại não.


Người đàn ông kia nghe thấy tiếng rên nhỏ sau lưng liền quay lại, thấy người tỉnh thì lập tức nở nụ cười.


"Thật may em tỉnh rồi."


Cậu bị trói chặt vào bên ghế, hai tay cùng hai chân không thể cử động được, xung quanh đều là người với người, phía sau cũng có hai tên đứng canh.


"Chắc em vẫn đang tự hỏi tại sao mình lại xuất hiện ở đây." Gã đàn ông rót một cốc nước, ra dấu để người cởi trói tay cho cậu.


"Không nhớ ra tôi sao, tôi là người đã nói với em mà." Gã mỉm cười hỏi.


"Muốn gì đây?"


Hạo Thường nhún vai, "An Vũ, tôi muốn hỏi em đã thật sự suy nghĩ kĩ chưa? Gia nhập với tôi mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với em nhiều."


Người thanh niên này đối với gã chính là bảo vật, gã từ khi biết được một người bên mình bị giết đã chú ý đến cậu, An Vũ hành động đơn lẻ, khả năng thì càng không thể coi thường, gã không biết cậu học được những điều này ở đâu, nhưng An Vũ hiện tại chính là quân cờ quan trọng nhất, chỉ cần nắm được liền có khả năng đánh bại Nguỵ Âu Dương.


Chỉ có điều, tâm trí của người này không được bình thường.


"Gia nhập với tôi, cả cuộc đời thằng bé em không cần phải lo nghĩ." Hạo Thường vẫn cười, "Thêm khối tài sản đó, đời sau của đứa bé kia em cũng không cần lo phải không?"


Chợ đen ở A thành nổi tiếng có "Bảo vật An", 4 năm trước trên sàn đấu giá của đám nhà giàu đột ngột xuất hiện hai thứ khiến người ta xôn xao: chiếc nhẫn cùng con dao cầm tay tinh xảo.


Giá trị của nó không hề nhỏ, hai thứ đó An Vũ tính đem bán song lại thôi, cuối cùng bị người Du Điềm lừa đem lên, ông ta thấy giá trị của hai thứ này không tầm thường, ở trên sàn đấu chắc chắn sẽ kiếm được không hề ít, cứ như vậy đến khi cậu tìm lại thì mọi thứ đã xong xuôi.


Du Điềm nghĩ lừa được cậu nhóc 18 tuổi vắt mũi chưa sạch, cuối cùng ông ta phải trả giá bằng chính tính mạng của mình, lại còn chết dưới tay cậu nhóc mà ông ta từng coi thường kia.


An Vũ nhấc mắt nhìn gã, "Hạo Thường, ông phải biết là tôi chỉ chơi lẻ, không theo ai cả, nếu như ông muốn gì có thể thuê tôi."


An Vũ là lính đánh thuê, nhưng cậu không có tiếng, không ai biết đến cậu cả, trước giờ cậu chỉ làm ăn nhỏ, nếu như có phi vụ nào lớn đều yêu cầu có người đứng ngoài làm bình phong. An Vũ đảm bảo sẽ không ai làm phiền mình ở đời thường.


"Em không thể nào như vậy mãi được, nếu như có ai phát hiện ra em liền như vào đường cùng rồi, thằng bé em liền bỏ mặc sao?" Hạo Thường nhắc lại.


Gã biết đứa trẻ kia là nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng An Vũ.


Tiểu Tường là một đứa trẻ cùng cô nhi viện với An Vũ, ngày cậu rời khỏi nơi kia, chẳng biết làm thế nào vài tháng sau đã quay lại, đem mọi thứ giấy tờ đầy đủ nhận nuôi thằng bé.


Quán ăn nhỏ kia là An Vũ đứng tên, cậu mua đứt nó, nhận thuê vài người thất nghiệp về, cũng đem thằng bé ở nơi đó nuôi lớn cho đi học, hiện tại đã là 3 năm.


Tháng 10 vào 3 năm trước, có vụ cướp ngân hàng nổi tiếng ngay giữa trung tâm A thành, phải vài tháng sau mới có thể bắt được tất cả đối tượng. Nhưng mà điều gây sốc ở đây không chỉ là số tiền đó lớn bao nhiêu, mà là đám cướp này bị cướp lại ngay đêm đó, toàn bộ đều bay biến.


An Vũ mua đứt cả mảnh đất đó, bắt đầu xây dựng quán, làm ăn không hề tệ, cậu học tại trường đại học lớn trong nước, Tiểu Tường được cho đi học tại trường có giá, cuộc sống mỗi ngày không hề thiếu thốn cái gì cả.


Gã không biết hiện tại trong tay An Vũ còn bao nhiêu, nhưng dám cá chắc dưới vỏ bọc một học sinh bình thường đi làm thuê kia thì không coi thường được.


"Hơn nữa, nếu chuyện 'Bảo vật An' lại lộ ra, em hiện tại còn chưa tìm được thứ kia, vậy chẳng phải là đánh rắn động cỏ cho bên kia sao?" Tốt xấu gì đồ của cậu cũng đã bị Du Điềm đem bán, nếu như người ta biết tin có người muốn đến đòi e là sẽ không tốt.


"Hạo Thường, ông theo tôi bao nhiêu năm như vậy chỉ là muốn hỏi tôi gia nhập tổ chức của ông ư? Thôi nào, bên ngoài có rất nhiều người khác giỏi hơn tôi lại còn có qua đào tạo." An Vũ cảm thấy gã tốn tâm tư vào mình quá nhiều, ngay từ khi cậu biết được đến bây giờ đã rất lâu rồi, không biết là nên nói gã kiên trì hay cố chấp nữa.


Hạo Thường lặng im không nói gì, ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn cậu, mọi thứ xung quanh dường như không có một âm thanh nào khác, không khí chìm xuống theo như tâm trạng của gã.


"Suốt bao nhiêu năm, em vẫn không biết mình là ai ư?" Gã tiến lại gần, đưa tay nâng cằm người thanh niên, ánh mắt gã dịu đi, "Tội nghiệp cậu bé con, vẫn mải miết đi tìm hiểu mình là ai."


Vũ Thanh An bị chứng đa nhân cách, gã không biết được cậu mắc bệnh như thế nào, nhưng nếu như không phải cậu bị bệnh sinh ra An Vũ thì gã cũng không chắc mình có gặp được người thanh niên này không.


Hai nhân cách này quả là khiến cho người muốn yêu thương, gã muốn có.


Gã muốn An Vũ thật sự phải suy nghĩ về vấn đề này...


"An Vũ, cảnh sát đang truy tìm em."


"Sao?" An Vũ nhíu mày, cảnh sát?


Từ trước tới nay hành động của An Vũ vô cùng cẩn thận, lần vừa rồi ngay cả Nguỵ Âu Dương không đụng đến thì cũng khó để lại dấu vết cho cảnh sát được, như thế nào bây giờ lại có thể truy ra cậu nhanh như vậy?


"Có người báo tôi..." An Vũ cúi đầu suy tư, nếu như kẻ thù thì cậu có rất nhiều, thế nhưng trong giới này lại so với tất cả những kẻ cậu từng đụng độ tới nay, chúng sẽ không để cảnh sát nhúng tay vào việc của mình.


Du Điềm đã chết, Nguỵ Âu Dương thì sao?


Quên đi, Nguỵ Âu Dương ở A thành như một tay che trời, muốn xử cậu dễ như trở bàn tay, hắn sẽ không đời nào nhờ đến cảnh sát để tìm mình. 


Phải là một ai đó...


Một ai có thể đi báo án mà không bị ánh mắt dè chừng của đám cớm A thành.


Không quan trọng nhiều hay ít, người đó phải có ít nhất một chứng cứ chống lại cậu.


Một ai đó đã theo dõi cậu ngay từ đầu.


"Xem ra em đang suy tính thật kỹ phải không?" Hạo Thường xoa tay, gã mò vào trong áo lấy ra một bức ảnh đưa ra trước mặt cậu, "Tôi nghe nói người tình của Nguỵ Âu Dương đã trở về."


Quả nhiên như dự đoán, ánh mắt An Vũ loé lên, tay đã được thả, bức ảnh trên tay gã lập tức bị đoạt lấy.


Tấm ảnh không rõ lắm còn bị khuất một màn đen góc bên trái, có lẽ là chụp trộm, nhưng không vì thế mà cậu không nhận ra được Lâm Tĩnh đang ngồi bên bàn, đối diện là một vị cảnh sát đang ghi chép gì đó, hình như là đang tường trình lại.


Khoé môi xinh đẹp câu lên, đôi mắt phượng hơi híp lại lộ vẻ giảo hoạt, An Vũ cười, có lẽ đây mới là màn chơi lớn.


Lâm Tĩnh tưởng như chỉ muốn núp sau bóng Nguỵ Âu Dương nhưng lại không phải, thi thoảng nhân lúc hắn không để ý sẽ lén chạy ra đâm cậu vài nhát xong lại trở về dáng vẻ đường hoàng lãnh đạm kia.


Khá hay...