Lý Mục mơ màng nhìn thấy hình bóng Hoa Thiên, luồng nhiệt khí trên người càng phát ra mãnh liệt, đau lòng cùng khát vọng đồng thời tràn ngập trong lòng. Bị Hoa Thiên vứt lên ghế, Lý Mục sợ hãi tưởng rằng Hoa Thiên sắp sửa bỏ lại hắn, bất lực mà nhẹ nhàng nức nở: “Chủ nhân, đừng bỏ mèo nhỏ đi.”
Hoa Thiên như là không nghe thấy, bước lên xe, ngồi vào vị trí tài xế rồi phóng xe đi.
Không những trong lòng Lý Mục cảm thấy bàng hoàng bất lực, Hoa Thiên cũng như vừa đánh vỡ bình dấm chua. Nếu như không phải quen cái người nhìn thấy Lý Mục bị Lâm Tử Tuấn mang đi trong quán bar, nếu như không phải mình tới kịp, như vậy Lý Mục rất có thể sẽ bị… Nhớ lúc vừa vào phòng, nhìn thấy tình cảnh khi đó, hai tròng mắt Hoa Thiên không khỏi bốc hỏa.
Tuy biết rõ ràng Lý Mục là do say rượu cùng bị hạ dược mới lộ ra bộ dáng như vậy, nhưng cơn tức giận trong lòng cũng không cách nào dẹp loạn được.
Vật riêng của mình bị những người khác nhìn thấy…
Lý Mục trong cơn say tưởng rằng Hoa Thiên không cần hắn nữa, trong lòng cảm thấy khổ sở không thôi. Cơ thể lại càng lúc càng nóng, hậu huyệt cũng ngứa ngáy khó nhịn, không ngừng hành hạ hắn. Trong lúc nhất thời, thân thể cùng linh hồn như bị chia lìa, một bên nóng như dung nham, một bên lại đau lòng gần chết.
Dọc theo đường đi, chỉ có Lý Mục như lâm vào cơn ác mộng mà thấp giọng rên rỉ như khóc lóc.
Vừa về đến nhà, Hoa Thiên đã ôm Lý Mục bước vào phòng ngủ.
Đã vứt bỏ mình, liệu chủ nhân có quay lại bên mình lần nữa không. Lý Mục gắt gao ôm chặt bả vai Hoa Thiên. Trong lòng bi thương cũng giảm bớt, ngửi mùi đặc biệt trên người Hoa Thiên, Lý Mục càng cảm thấy nhiệt hỏa bốc cao. Phân thân sớm đã bị trói chặt, hậu huyệt không ngừng tiết ra tràng dịch, làm ướt cả quần lót.
Lý Mục đỏ mặt rên rỉ: “Chủ nhân, đừng rời khỏi ta, ư… chủ nhân… mau chạm vào mèo nhỏ đi… ưm…. mèo nhỏ muốn chủ nhân….”
Hoa Thiên nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lý Mục, cùng mị nhãn câu hồn, cộng thêm bên tai truyền tới tiếng rên rỉ như khẽ nấc, trong lòng lửa giận cùng dục hỏa càng phun mạnh hơn.