Nhưng, không hỏi cô lại rất khó chịu. Cô ở trong biệt thự đợi Lạc Thiểu Trạch nhiều ngày như vậy cũng không trông thấy anh trở về, thật vất vả đợi ở công ty để nhìn thấy anh, chẳng lẽ cứ như vậy dễ dàng buông tha cơ hội lần này sao? Sợ rằng lần này mất đi, về sau sẽ không còn cơ hội.
Lạc Mật Mật rốt cuộc lấy hết dũng khí, mím chặt đôi môi, ngẩng đầu lên, "Thiểu Trạch, tại sao anh. . . . . ."
"Mật Mật, có một số việc bây giờ chưa nói được, về sau anh giải thích với em. Em chỉ cần tin tưởng chuyện không giống em thấy, chỉ cần trong lòng kiên trì là được rồi."
Đôi tay Lạc Thiểu Trạch khoác lên trên đầu gối, mắt nhìn mặt đất, lời nói tỉnh táo đánh tan mọi dũng khí của Lạc Mật Mật.
Nhìn gò má hoàn mỹ cùng bộ dáng cương quyết, Lạc Mật Mật ngậm miệng lại.
Mình kiên trì?
Cho tới nay, mình không phải là luôn tin lời của anh nói sao? Cho dù là thấy tin tức bát quái nói về anh, Lạc Mật Mật đều có một phần tín niệm trong lòng.
Cô không tin bọn họ sẽ ở cùng nhau. Nhưng mà, tại sao Lạc Thiểu Trạch không giải thích?
Lạc Mật Mật có chút không cam lòng.
"Lúc nào? Anh muốn cho em đợi đến lúc nào? Nếu mọi chuyện anh đều vĩnh viễn không hài lòng, có phải hay không vĩnh viễn không thể kết thúc? Vậy em phải đợi cả đời sao?"
"Mật Mật, rất nhiều chuyện sẽ không phức tạp như thế . Rất nhanh."
Lần đầu tiên thấy Lạc Thiểu Trạch không kiên nhẫn với mình, Lạc Mật Mật cảm thấy nguy cơ chưa từng có trước đó. Không biết làm sao, Lạc Mật Mật cảm thấy mọi nghi ngờ bị xóa tan. Cô không muốn ép hỏi nữa, không bằng thuận theo tự nhiên.
"Được rồi, bánh nướng áp chảo, em muốn đi về."
Lạc Mật Mật đứng lên, cố tỏ ra thoải mái sửa sang một chút áo khoác, muốn rời khỏi.
"Em phải về nhà nha, không được ở bên ngoài đi dạo lung tung, nhất là. . . . . . Không cần ở bên ngoài ở. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch lộ ra phần lo âu cùng quan tâm, nhìn bóng lưng Lạc Mật Mật hơi có chút thẹn thùng.
"Đương nhiên rồi. Em muốn giám sát anh, nếu không anh sẽ làm ra chuyện có lỗi với em thì sao?" Lạc Mật Mật dí dỏm quay người lại, ôm cổ của Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch đổ mồ hôi lộc cộc lộc cộc. Cô gái này, sắc mặt biến đổi so khí trời còn nhanh hơn, đã khôi phục bản tính của mình từ lúc nào thế?
Lạc Thiểu Trạch cố gắng ngửa cổ ra sau, gương mặt căng thẳng, "Chúng ta, là đang làm hòa sao?"
"Dĩ nhiên không có. Vấn đề lúc trước em có thể tạm thời gác lại, để cho nó biến thành vấn đề của quá khứ, nhưng mà cũng không đại biểu anh đã vượt qua kiểm tra của em. Anh đã nói, em tin tưởng cùng kiên trì là được rồi. Vậy anh nên hiểu em kiên trì vì cái gì?"
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch cứng ngắc gật đầu một cái, cả người không được tự nhiên nhìn Lạc Mật Mật dí dỏm dã man.
Lòng của cô gái nhỏ này ghê gớm thật, nói gác lại liền lập tức để xuống biến thành quá khứ. Lạc Mật Mật thật đúng là không hay ho!
"Vậy cũng tốt, em về nhà, anh làm việc đi." Lạc Mật Mật ngoài miệng thì tiện nghi cho Lạc Thiểu Trạch, trong lòng ngược lại có tính toán khác.
Mình ở bên ngoài chẳng phải là tiện nghi cho Bùi Nhã Phi, dựa vào tính tình cô ta còn không làm xằng làm bậy trong thời gian mình rời đi. Chuyện ngày hôm nay không phải là ví dụ sao? Cho nên, mình ở cạnh cô ta, cũng là giúp đỡ Lạc Thiểu Trạch đề phòng một chút.
Lạc Mật Mật tiêu sái hôn gió, khóe miệng khẽ giơ lên, quay đầu lại đá lông nheo với Lạc Thiểu Trạch.
Lần này, cả người Lạc Thiểu Trạch nhất thời run rẩy, sắc mặt cứng ngắc, nhất thời mặt biến thành mặt cương thi.
Lạc Mật Mật nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch, không khỏi bật cười, "Anh xem bộ dáng của anh thật là khó coi chết đi được. Ai, nắm tay nhau cùng chết, mới biết chết rất xấu xí, lệ rơi đầy mặt. Em đi đây!"
Nói xong, Lạc Mật Mật sôi nổi đi tới cửa, dùng sức lôi kéo cửa, phịch một tiếng thì thấy bộ dáng hai người đi tới.