"Không cần theo chân bọn họ nói nhảm, gọi điện thoại cho ông chủ của họ."
Lạc Thiểu Trạch nhắc nhở Tô Trạch, Tô Trạch vội vàng lấy điện thoại di động ra, đi ra ngoài.
Chợt, điện thoại của Lạc Thiểu Trạch vang lên mấy tiếng, anh nhanh chóng nâng lên vừa nhìn là tin nhắn của Lạc Mật Mật, vì vậy cực kỳ kinh hỉ mở ra xem, kết quả lại giận không thể nói.
Lại là ảnh trên giường của Lạc Mật Mật và Tề Nguyên Kiệt.
"Lạc Mật Mật, anh biết em hận anh, nhưng em nên hướng vào anh mà tức giận, em không thể đối đãi với mình như vậy! Đáng chết, cũng vì anh kích thích em, anh thật đáng chết!"
Vừa nhắc tới xong, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên như sư tử nổi điên một quyền đập trước bàn lễ tân, kết quả đạp nát bấy.
Lần này, làm kinh sợ mọi người, không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.
"Cô mau nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ lấy mạng cô!" Trong con ngươi thâm trầm lộ ra lửa giận hung ác, Lạc Thiểu Trạch ác ngoan nhìn chằm chằm trước bàn lễ tân.
"Ở đây... Ở đây...Phòng 2213..." Không đợi cho nhân viên lễ tân hoàn thần, Lạc Thiểu Trạch cùng Tô Trạch biến mất vào trong thang máy.
Mặc dù thang máy tốc độ cao nhưng ở trong mắt Lạc Thiểu Trạch thật là chậm chạp khiến cho Lạc Thiểu Trạch luôn luôn bình tĩnh chững chạc không chịu được dậm chân. Thật vất vả mới đợi được cửa mở ra, Lạc Thiểu Trạch giống như điên xông ra trước mặt
Tra xét các căn phòng nhưng không tìm được phòng 2213, cái số phòng tựa như đùa giỡn Lạc Thiểu Trạch chơi trò mèo vờn chuột.
"Lão đại, ở chỗ này!" Tô Trạch chỉ vào góc tường có một phòng lớn, la lớn.
Hai người tới cửa, dùng sức đập cửa phòng, qua hồi lâu mới có người đến mở cửa.
"Là các anh...." Đứng ở cửa, Lạc Mật Mật cảm thấy hết sức kinh ngạc, coi như tin nhắn của mình truyền tốc độ như bay, nhưng Lạc Thiểu Trạch từ công ty chạy đến đây cũng không thể nhanh như vậy, bọn họ tới như thế nào, chẳng lẽ là xuyên qua đường hầm thời gian hay sao?
"Mật Mật, em không sao chứ?" Lạc Thiểu Trạch nắm bả vai của Lạc Mật Mật, trên khuôn mặt thanh tú cau mày, trong mắt tràn nhập quan tâm.
Thật là làm khó người đàn ông này, hỏi một câu mà âm thanh khẩn trương run rẩy như vậy.
Lạc Mật Mật thấy Lạc Thiểu Trạch ân cần khẩn trương như vậy, trong lòng nhất thời có một dòng nước ấm kích động. Có thể thấy được người mình yêu sâu đậm như vậy quan tâm, là một loại hạnh phúc?
Nhưng, lúc này như thế nào đi nữa, Lạc Mật Mật đều muốn hạ quyết tâm.
"Ai cần anh lo, chuyện của tôi anh sẽ lo lắng sao?" Lạc Mật Mật đẩy hai cánh tay Lạc Thiểu Trạch ra, nghiêng người lạnh lùng nhìn vào trong phòng.
"Mật Mật..." Loại phản ứng lạnh lùng của Lạc Mật Mật khiến Lạc Thiểu Trạch không kịp thích ứng, anh im lặng buông cánh tay xuống, mặt như đưa đám, nhưng rất nhanh nhớ đến tên cặn bã kia, trong đôi mắt một lần nữa dấy lên sự quan tâm, "Tề Nguyên Kiệt đâu? Hắn khi dễ em phải không? Em vẫn khỏe chứ? Anh sẽ không bỏ qua cho hắn!"
"Anh lại nói anh là anh trai? Thì ra anh vẫn còn rối rắm chuyện quan hệ anh em của chúng ta, vậy trước kia tính toán anh cùng tôi ở một chỗ coi là gì?"
Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ, đôi tay ở trước ngực bất lực đong đưa qua lại "Mật Mật, anh không có ý đó... Lúc nhỏ đều là anh ra mặt cho em không phải sao, đây chẳng qua là một thói quen, em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy."
Lạc Thiểu Trạch chợt ý thức được cái gì đó liền từ trên cao nhìn xuống Lạc Mật Mật, thấy trước mặt quần áo chỉnh tề không có nhiều biến hóa mới thoáng an tâm. Hiện tại Lạc Thiểu Trạch không hề quan tâm đến nhưng chi tiết lời nói và mâu thuẫn rối rắm của Lạc Mật Mật, anh chỉ quan tâm lúc này Lạc Mật Mật có bị người khi dễ hay không, hoàn hảo không có việc gì xảy ra?