Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 65: Ghen (4)



Thi Nam Sênh cắn mạnh môi cô coi như trừng phạt, "Không thành thật!"

Mặt Thiên Tình đỏ bừng như tôm luộc, muốn phản bác lại, nhưng phản ứng của cơ thể lúc này đã nói lên tất cả.

Lời anh cảnh cáo, vang mồn một bên tai cô, "Nếu cô còn muốn ở lại nhà tôi, thì liệu đừng có qua lại với Mộ Trầm Âm nữa. Bằng không, tôi sẽ không tha cho cô!"

Dứt lời, ngón tay dùng sức chen sâu vào bên trong thêm chút nữa, cảm nhận được cô run lên, mới rút ra xem như trừng phạt.

Hài lòng nhìn cơ thể mềm oặt của cô yếu ớt ngã vào lòng mình. Vừa ôm cô vừa vươn tay ấn số tầng.

Cũng may là....Quần áo của cả hai đều hoàn chỉnh ngay ngắn, không có chút xốc xếch nào.

Cho nên, khi thang máy từ từ mở ra, họ đã nghiêm chỉnh đến người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện ra nửa điểm dấu vết khác thường.

Thiên Tình chột dạ vén vén tóc mai bên màng tang, nghiêng người tạo ra khoảng cách để Thi Nam Sênh đi ra trước.

Anh nện bước dẫn đầu đi ra, Thiên Tình cũng từ thang máy đi ra theo sau, gấp gáp vừa đi vừa chạy lo sợ trễ giờ bấm thẻ.

Vừa vặn cũng đến kịp lúc! Sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cô cũng yên tâm vuốt vuốt ngực.

Thi Nam Sênh híp mắt lại nhìn vẻ mặt sinh động của cô. Tiểu yêu tinh này, mang thai mà lại dám cẩu thả như vậy?

.... .... .... ....

Thiên Tình vừa ngồi xuống, Emily đúng lúc đi vào photocopy bản thảo thiết kế, khi đi ngang qua cô thì cô ấy bỗng dừng bước.

"Giữa cô và tổng giám đốc có gì đó rất là kỳ nha!" Emily kề bộ mặt ‘buôn dưa lê’ tới gần nhìn cô.

"Dạ?" Thiên Tình thoáng chốc sững sờ, kinh ngạc vì sự tinh mắt của Emily, sau đó lật đật lấp liếm che giấu, "Làm gì có gì kỳ đâu ạ? Chị đừng nói lung tung."

“Nhưng tôi vùa mới nhìn thấy rõ ràng kia mà, cô không phải đi thang máy dành cho nhân viên." Emily cười, "Mà được ưu tiên đi thang máy cao cấp dành cho sếp? Công ty chúng ta nhiều người thế này, nhân viên mới cũ đều có, nhưng chưa có một ai được đối xử ưu ái như thế ấy đâu."

Hả...."Việc đó....Thật ra chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở dưới lầu thôi."

"Vậy hử?" Emily có vẻ không tin.

Thiên Tình tiếp tục tốn sức giải thích, “Ban đầu tôi vốn là đi vào thang máy dành cho nhân viên, nhưng không hiểu tại làm sao lại chui vào cái thang máy đó. Tôi cứ tưởng.... Đó cũng là thang máy của nhân viên dùng."

Emily ‘phụt’ cười một tiếng. Thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa lo lắng của cô, Emily mới nói: "Không ghẹo cô nữa. Cô xem xem, mặt đỏ hết lên rồi kìa."

Thiên Tình dùng hai tay bụm lấy mặt, thấy Emily đã chịu bỏ qua cho mình, cảm thấy như được thoát nạn thở hắt ra một hơi.

.... .... ....

Thi Nam Sênh vào phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống trong đầu lại không nhịn được hiện lên hình ảnh của Thiên Tình và Mộ Trầm Âm.

Ban sáng, khi anh nói cô là bạn gái của Trầm Âm, cô đứng ngay bên canh mà chẳng có lời giải thích nào.

Khốn khiếp thật!

"Tổng giám đốc!" Tiếng của Trần Lâm vang lên bên ngoài cửa.

"Vào đi." Có sự đồng ý của Thi Nam Sênh. Trần Lâm liền đẩy cửa ra cầm tài liệu đi vào.

"Sắp tới sẽ tổ chức buổi họp báo cho cuốn sách mới xuất bản, cuối cùng phòng thiết kế đã thống nhất cho ra hai bộ có ý tưởng là ‘Thiên Sứ’ và ‘Ác Ma’ để đưa vào sản xuất. Anh xem qua một chút." Trần Lâm đưa tới bản thiết kế.

Thi Nam Sênh lật xem cuốn sách đã thành phẩm, sau khi được in ấn hoàn chỉnh, trải qua nhiều khâu sàng lọc, cuốn sách sau khi thành phẩm thật khiến cho người ta kinh ngạc đến không ngờ.

Bộ âu phục đính nơ mang phong cách ‘Ác Ma’ kia lộng lẫy xinh đẹp từ làn váy, thắt lưng được thiết kế vô cùng quyến rũ, cùng màu sắc đủ màu đa dạng, tất cả phối hợp lại đều phải cần có một người mẫu vừa xinh đẹp vừa có dáng thì mới có thể mặc lên nó.

Về phần bộ ‘Thiên Sứ’ còn lại kia.

Thi Nam Sênh vừa nhìn tới, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Quỷ tha ma bắt thật! Mình bị váng đầu rồi sao? Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bộ y phục này giống như được đặc biệt thiết kế riêng cho Cảnh Thiên Tình vậy? Nhưng rốt cuộc thích hợp với cô ở điểm nào đây?

Váy thì ngắn cún cỡn như vậy, trước ngực lại mổ sâu xuống thế kia. Chất liệu vải thì mỏng manh còn hơn cả giấy như thế. Đột nhiên vứt bản thiết kế sang một bên, anh hỏi: "Việc lựa chọn người mẫu đã quyết định xong chưa?"

"Về cơ bản thì bộ ‘Thiên Sứ’ đã quyết định chọn người mẫu Lộ Lộ mới nổi gần đây. Đây là hình cô ta.” Trần Lâm đưa hình tới.

Thi Nam Sênh chỉ hờ hững liếc mắt sang, sau đó liền gật đầu, "Ừ. Gương mặt này quả thật rất thuần khiết. Quay lại nói nhà thiết kế đưa bộ trang phục cho cô ta mặc thử xem."

Trần Lâm gật đầu nhận lệnh.

Thi Nam Sênh gõ gõ tay lên bản thiết kế ‘Ác Ma’ kia, "Còn cái này, đến nay vẫn chưa chọn được người sao?"

"Người mẫu có thể diễn xuất được thần thái quyến rũ cùng mang vẻ mê hoặc tính đến nay không có được bao nhiêu người. Người thì vóc dáng không thích hợp, người thì có diện mạo nhà thiết kế không hài lòng. Nếu thật sự muốn tuyển chọn người mẫu có những tiêu chuẩn như mong muốn, có lẽ chỉ có thể tìm người Châu Âu."

"Không được." Thi Nam Sênh không chút do dự bác bỏ đề nghị này, "Hai bộ trang phục đó, lần này chủ yếu là muốn tiến quân vào thị trường Châu Á, vì vậy người mẫu chỉ có thể là người da vàng mắt đen."

Trần Lâm suy nghĩ một lúc, liếc nhìn khuôn mặt trầm ngâm của anh, Trần Lâm thử ướm lời: "Thật ra thì, không phải nhà thiết kế sư không chọn được đối tượng, chỉ là, không dám đề cử cùng Thi tổng."

Thi Nam Sênh khẽ cau mày, "Hạng mục quan trọng như thế, có gì mà không dám đề cử chứ? Cậu nói xem."