Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 21: Dục Vọng Chiếm Hữu Đáng Buồn Cười



Đầu óc Đường Hoài An ong ong một tiếng, đang định giải thích, nhưng bị Mạc Tư Quân cắt ngang.

“Có nhìn thấy bộ dạng ánh mắt mê li của cô trong ảnh không? Đường Hoài An, cô còn giả bộ ngây thơ với tôi làm gì? Cô không còn là cô chủ cao cao tại thượng kia của nhà họ Đường nữa rồi!”

Giống như một tiếng hét, khóe miệng hé mở của Đường Hoài An không thốt ra được nửa chữ nào nữa, giống như nhớ ra gì đó, trong đôi con ngươi Mạc Tư Quân lóe lên một tia dữ tợn.

Giây tiếp theo, cằm của Đường Hoài An bị bàn tay to lớn của Mạc Tư Quân siết lấy, lực đạo như sắp bóp nát cô vậy, Đường Hoài An cảm thấy đau đớn, rất đau, nhưng cô không có cầu xin.

Mạc Tư Quân kề sát vào mặt Đường Hoài An, sự nát lòng và quật cường trong đôi mắt đó đối với anh chính là sự khiêu khích trần trụi, khiến anh càng muốn hủy hoại cô không thương tiếc.

“Vậy thì, bây giờ đến tôi hỏi cô, nếu cô không theo dõi tôi, tại sao cô lại nhìn thấy tôi và Hứa Cát Anh ở Hoài Viên? Hửm?”

Đường Hoài An ngây ngốc nhìn mắt của Mạc Tư Quân, không nói gì.

“Để tôi đoán xem, đã ăn cơm ở đó với ai phải không? Với Phó Tùng Lâm? Tình nhân nhỏ của cô?”

Đường Hoài An gào lên: “Tôi và Phó Tùng Lâm chỉ là bạn học đại học bình thường, anh đừng nói nhảm!”

Mạc Tư Quân cười giễu cợt, nhưng trong mắt lóe lên tia tức giận ngập trời: “Nếu không muốn tình nhân nhỏ của mình không sống được ở thành phố này nữa, tôi khuyên cô tránh xa anh ta ra một chút.



Dừng lại một hồi, rồi lại bổ sung thêm: “Không, không chỉ anh ta, mà là bất kỳ người đàn ông nào.



Chiếc cằm đột nhiên bị buông ra, Đường Hoài An ngã xuống đất.

Mạc Tư Quân liếc nhìn Đường Hoài An từ trên cao xuống một cái, sải đôi chân dài đi ra ngoài.

Toàn thân Đường Hoài An đau nhức, căn bản không có chút sức đứng dậy, cô cảm thấy Mạc Tư Quân chính là một con quỷ không hơn không kém, anh rõ ràng không yêu mình, tại sao lại phòng bị trước bất kỳ người đàn ông nào ở bên cạnh cô như vậy?

Đường Hoài An đột nhiên cười khổ, đây hoàn toàn không phải tình yêu, mà là dục vọng chiếm hữu ích kỷ mà thôi.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Đường Hoài An bận rộn ở công ty, bởi vì đơn thiết kế đã chồng chất lúc trước, cộng với bữa tiệc thường niên của công ty sắp diễn ra, trong khoảng thời gian này cô rất ít khi về nhà.

Số lần gặp Mạc Tư Quân càng ít hơn, Đường Hoài An cảm thấy tâm trạng của mình đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Quả nhiên, giữ cho bản thân bận rộn là cách tốt nhất để bản thân không phải suy nghĩ lung tung.

Truyện Đô Thị

Đường Hoài An vừa pha một tách cà phê cho mình vừa khẽ thở dài, cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, bởi vì tầng lầu rất cao nên cô có thể nhìn rõ mọi làn xe cộ dưới chân mình.

Trong hôn nhân thì Đường Hoài An hèn mọn, nhưng ở nơi làm việc Đường Hoài An lại có biểu hiện siêu phàm, cô là nữ hoàng thiết kế váy cưới trong mắt đồng nghiệp, quay đầu lại nhìn những bản thảo thiết kế chồng chất như một ngọn núi nhỏ, trong lòng dấy lên một cảm giác thành tựu ngập tràn.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.



“Tổng giám Đường, bên ngoài có người tìm cô.



Đường Hoài An đặt cốc cà phê trong tay xuống: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ ra ngoài ngay.



Khi đến phòng tiếp tân, Đường Hoài An nhìn thấy người ngồi trên sofa vậy mà lại là Hứa Cát Anh.

Đường Hoài An không ngờ rằng Hứa Cát Anh lại dám xuất hiện trước mặt cô sau khi chuyện lần trước xảy ra.

Nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Hứa Cát Anh, sắc mặt Đường Hoài An lạnh như băng, cô ngồi xuống sofa đối diện với Hứa Cát Anh, toàn thân kiêu hãnh như một con thiên nga đen.

Nhìn Đường Hoài An như vậy, trong lòng Hứa Cát Anh sinh ra một sự hận ý.

“Cô đến đây làm gì?”

Hứa Cát Anh mỉm cười, lấy trong túi ra một xấp ảnh và đẩy đến trước mặt Đường Hoài An, giống hệt với chồng ảnh mà Mạc Tư Quân cho cô xem ở biệt thự đêm hôm đó.

Sắc mặt Đường Hoài An tái nhợt, nhanh chóng nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nhìn về phía mình, trái tim thấp thỏm lúc này mới bình tĩnh lại.

Đường Hoài An vươn tay ném đống ảnh úp xuống bàn, chất vấn: “Cô có ý gì?”

Vẻ mặt Hứa Cát Anh đắc ý, lười biếng mà dựa lên sofa, nói: “Cô nói xem, nếu như tôi tung mấy tấm ảnh này của cô lên bữa tiệc thường niên của công ty các người, thì sẽ có hiệu quả gì đây?”.