"Em sẽ không để cô ta sống yên đâu. Em sẽ không để cô ta sống yên đâu!" Bạch Thiên Thiên như phát điên, gào thét hất những tờ giấy kia xuống đất.
"Bạch Thiên Thiên, em điên chưa đủ sao? Lúc này rồi mà còn muốn tùy hứng theo ý mình vậy?" Lăng Phong cúi đầu nhìn cô sẵng giọng quát.
Tiếng quát khiến mọi người có mặt đều sửng sốt. Nhưng không người nào dám lên tiếng.
"Lăng Phong, anh thế này là có ý gì? Thấy tôi sa cơ thất thế liền cảm thấy tôi chướng mắt rồi phải không? Năm đó tôi hại Cảnh Thiên Tình sẩy thai, sao anh không thấy tôi tùy hứng vậy?" Bạch Thiên Thiên đứng phắt dậy hạch sách Lăng Phong.
"Đâu phải em là người mới bước chân vào con đường này. Quy tắc trong ngành em hẳn rõ hơn ai hết. Lợi ích mãi mãi xếp trên tình nghĩa! Bây giờ, chuyện của em đã không còn là chuyện cá nhận nữa. Em đã làm ảnh hưởng tới hình tượng công ty, cũng khiến công ty phải chịu nhiều tổn thất không cần thiết! Sự tùy hứng làm càn của em đã vượt mức tổn hại mà công ty có thể cho phép."
Bạch Thiên Thiên cười lạnh: "Lẽ ra tôi nên nghĩ đến, trông cậy vào công ty sẽ bảo vệ tôi e rằng chỉ bằng thừa rồi!"
"Nếu em có thể giống như Cảnh Thiên Tình, chẳng những có Thi Nam Sênh làm chỗ dựa, còn có thể khiến cho tổng giám đốc Lục Yến Tùng cùng với chủ tịch Lục Thánh Duy của tập đoàn Thánh Duy chống lưng thì em muốn tùy hứng cỡ nào mà chẳng được."
"Chủ tịch tập đoàn Thánh Duy?" Bạch Thiên Thiên thật không thể tin được, "Không phải ông ta ở nước ngoài sao? Sao Cảnh Thiên Tình quen được ông ta?"
"Đây chính là một trong những bản lĩnh của Cảnh Thiên Tình. Thống báo mới nhất từ phía Thánh Duy, toàn bộ những dự án phim tiếp theo, chỉ cần có em tham dự, nhất định sẽ không đầu tư. Em chắc hiểu ra được, em đã bị 2/3 hãng phim trong nước tẩy chay rồi."
Bạch Thiên Thiên há miệng tròn như chữ O, mặt mũi cũng trắng bệch, hiển nhiên bị cú sốc không nhẹ với tin vừa nghe. Cô thẫn thờ ngã ngồi xuống ghế sofa, không sao tin được kết quả này.
Sớm đã nghĩ đến đường lui, cũng biết tiền đồ của mình nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng...Cô tuyệt đối không ngờ quan hệ của Cảnh Thiên Tình lại rộng đến vậy.
Chỉ một chiêu liền dồn cô vào bước đường cùng...
Nhìn dáng vẻ như người mất hồn của cô, Lăng Phong biết lời nói tiếp theo sẽ rất tàn nhẫn, nhưng...chỉ đành phải nói lên sự thật.
"Công ty vốn định dốc hết toàn lực để giúp em đánh một trận trong vụ kiện này, nhưng giờ có thêm Thánh Duy đột nhiên nhúng tay vào, làm cho công ty cũng không còn lòng tin với em nữa."
"Có nghĩa là..." Bạch Thiên Thiên run run môi, quả thực không thể tin được, giấc mộng của mình cứ như thế mà tan vỡ, "Ý của công ty là muốn sa thải tôi?"
"Còn hơn hai tháng nữa hợp đồng với em sẽ hết hạn, đến lúc đó..." Lăng Phong không nói hết câu, nhưng biết Bạch Thiên Thiên nghe vậy cũng hiểu được.
Cô giễu cợt cười lạnh: "Tháng trước còn cố gắng thuyết phục tôi gia hạn hợp đồng, bây giờ lại cạn tàu ráo máng như vậy. Quả nhiên...Trong ngành này bất cứ chuyện gì cũng có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt!"
Lăng Phong đưa ra phương có lợi nhất: "Hiện phía công ty đã liên lạc với luật sư cho em, giúp em tạm thời ứng phó trước tòa trận này. Nhưng hai tháng sau, em sẽ phải tự mình nghĩ cách. Anh nghĩ...Chuyện đã đến nước này, thay vì trốn tránh không lên tiếng, để mặc giới truyền thông đoán già đoán non, chi bằng em hãy ra mặt đón nhận tất cả một cách công khai. Nói xin lỗi cũng được, giải thích cũng được, chỉ cần có thể giải quyết êm xuôi là được."
Bạch Thiên Thiên không lên tiếng, suy sụp tuyệt vọng dựa người vào ghế sofa.
Thật buồn cười...
Không ngờ cô lại bị một đứa mà trước kia cô đã từng xem chẳng là gì trong mắt, vậy mà hôm nay bị đạp cho một cú té ngã thế này!
Hơn nữa, một ngã này, sợ rằng sẽ không thể gượng dậy được nữa.
***
Những người mà Lục Thánh Duy mời đến dùng bữa cơm gia đình cũng chẳng có ai khác ngoài hai chị em Cảnh Thiên Tình, Cảnh Vãn Tình, Thi Nam Sênh, còn có...Cảnh Kiến Quốc.
Nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Cảnh Thiên Tình. Còn Lục Yến Tùng thì để Cảnh Vãn Tình đi mời.
Lúc Thi Nam Sênh vừa đưa Cảnh Thiên Tình về đến nhà, Cảnh Kiến Quốc đang kích động chạy từ bên ngoài vào.
Vừa thấy Thiên Tình, ông liền mở miệng: "Vừa rồi sang hàng xóm ngồi một lúc, nghe bọn họ nói Thi Nam Sênh lên tivi tuyên bố muốn cưới con, chuyện này có phải thật không? Còn mang thai cháu đích tôn của nhà họ Thi nữa. Xem ra không lâu nữa con gái của cha sẽ được làm bà Thi nhỏ rồi. Đến chừng đó, người làm cha đây cũng không cần ở lại cái nơi rách nát tồi tàn này nữa."
"Cha!" Cảnh Thiên Tình nào còn tâm trạng mà nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, nhìn cha mình đắn đo một hồi, cuối cùng mới lên tiếng: "Hôm nay, con... con đã gặp mẹ."
Cảnh Kiến Quốc tự rót cho mình ly nước, đang uống được một nửa thì nghe lời con gái nói, nước trong miệng liền phun hết ra.
"Con vừa nói gì, con gặp ai?" Ông mở to mắt nhìn Thiên Tình trừng trừng, ánh mắt đó tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Mẹ giờ đã là vợ của Lục Thánh Duy, ba Lục Yến Tùng."
Vừa nghe xong, hai mắt Cảnh Kiến Quốc long lên sòng sọc đỏ ngầu, hung tợn ném chiếc ly trong tay xuống đất.
Ông xoắn tay áo lên mắng chửi: "Con đàn bà chết tiệt này, dám cắm sừng sau lưng tao. Bà ta ở đâu? Tao nhất định sẽ đánh chết bà ta!"
"Cha!" Thiên Tình vội vàng kéo ông lại, "Tòa án đã xử ba và mẹ ly hôn rồi, mẹ có quyền đi tìm hạnh phúc riêng của mình."
"Mày.... Tao biết ngay mày là đứa con gái vô dụng mà, đồ khôn nhà dại chợ, đồ vô tích sự!" Cảnh Kiến Quốc nói xong hất mạnh Thiên Tình ra.
Thiên Tình loạng choạng lùi về phía sau, suýt nữa ngã nhào ra đất.
Vòng eo chợt ấm, được Thi Nam Sênh vững vàng ôm gọn vào lòng. Anh cau mày, quả thực không sao tưởng tượng được, cái thai vốn đã không ổn định rồi, nếu còn bị đẩy ngã nữa không biết hậu quả sẽ như thế nào đây?
"Sao anh lại vào đây?" Vừa rồi anh nói sẽ đợi cô bên ngoài.
"Lo lắng cho em nên mới vào xem thế nào." Thi Nam Sênh dìu cô đứng ổn định lại.
Mà lúc này Cảnh Kiến Quốc đang hùng hổ xông ra ngoài.
"Nam, giúp em ngăn ba lại."
Thiên Tình hoảng sợ thốt lên, Thi Nam Sênh liền bước lên ngăn Cảnh Kiến Quốc lại, "Bác trai, bác bình tĩnh một chút."
"Cậu mau tránh ra! Tôi nhất định phải bắt bà ta về!" Biết được vợ mình theo gã đàn ông khác, tự tôn đàn ông của ông bị xúc phạm nặng nề, cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.
"Nhưng bác không biết bây giờ bác gái đang ở đâu, làm sao đi bắt?" Thi Nam Sênh hỏi ngược lại.
Cảnh Kiến Quốc thoáng ngây người, sau đó dần bĩnh tĩnh lại. Ông không đi tiếp nữa mà chán nản đứng tựa người vào khung cửa. Trong đôi mắt mờ đục kia có chút đờ đẫn, cũng có chút ảm đạm.
Thiên Tình thấy cha mình như thế cũng không đành lòng, cùng Thi Nam Sênh đưa mắt nhìn nhau. Thi Nam Sênh cầm lấy tấm thiệp trong tay Thiên Tình đưa cho Cảnh Kiến Quốc.
Cảnh Kiến Quốc giật mình nhận lấy rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thiệp mời của mẹ Thiên Tình và chủ tịch Lục, hy vọng có thể mời bác đến dùng một bữa cơm."
Hành động này của Lục Thánh Duy chính là hy vọng mọi người có thể nhận cơ hội này để giải quyết mọi khúc mắc.
Chỉ có điều, sợ rằng khó khăn nhất không phải là nhà họ Cảnh, mà là... Lục Yến Tùng.
***
Vãn Tình gọi cho Lục Yến Tùng ba cuộc điện thoại, nhưng người bắt máy đều là thư ký, đều nói anh không có ở đó.
Vãn Tình không muốn làm mẹ thất vọng, đành bắt xe đi thẳng tới công ty Thánh Duy.
Lúc đến nơi, Vãn Tình bị ngăn lại dưới lầu, không cách nào lên được.
Đứng trước quầy lễ tân, cô gọi điện thoại cho thư ký anh lần nữa, nhưng Lục Yến Tùng vẫn từ chối gặp cô.
Kết quả này cô cũng đoán trước được, nên không lo lắng gì mấy, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh công ty.
Nhất định Lục Yến Tùng sẽ phải đi xuống, cô chờ ở đây, chỉ cần anh xuống lầu là cô có thể gặp được anh.
Vãn Tình nghĩ, bất luận trước nay Lục Yến Tùng đối xử với mình ra sao, nhưng nếu mẹ đã có ý muốn xóa tan mọi hiểu lầm với anh, cô cũng nên cố gắng thúc đẩy chuyện này.
Hơn nữa...
Trải qua chuyện của Thiên Tình, cái nhìn của cô đối với anh ít nhiều cũng đã có sự thay đổi.
Trước kia cô cảm thấy anh là người lạnh lùng vô tình, ức hiếp người khác, trừ chiếm đoạt cũng chỉ có chiếm đoạt.
Nhưng tiếp xúc lâu ngày, cô mới nhận ra rằng, thật chất trái tim của anh không hề lạnh lẽo như vẻ bề ngoài.
"Cô à, cô vẫn muốn ngồi đây chờ nữa sao? Lục tổng bảo tôi mời cô rời khỏi đây." Người nọ rót nước cho Vãn Tình, rồi nói với cô.
Vãn Tình mím môi, không nói gì.
Bên ngoài, trời đang mưa rả rích.
"Xin lỗi, tôi không thể cãi lời của Lục tổng được." Người nọ ra vẻ khó xử.
Vãn Tình hiểu được nên cũng không muốn làm khó người ta.
Gấp quyển tạp chí trong tay lại đặt về chỗ cũ xong mới quay lại cười với cô gái nọ: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm cô khó xử. Nhưng nhờ cô chuyển lời tới anh ấy là tôi sẽ chờ anh ấy ở bên ngoài."
Dứt lời, Vãn Tình liền đứng dậy đi ra ngoài.
***
"Kỳ lạ thật! Không phải Lục tổng mới công khai bạn gái trong bản tin sáng hôm nay sao? Sao bây giờ lại không chịu gặp người ta?"
Vãn Tình cười khổ, tiếp tục bước ra ngoài. Nhưng không rời đi mà đứng mép bên mái hiên, ngẩng đầu nhìn mưa bụi rả rích.
Làn mưa bay bạt vào bên trong, thấm ướt người khiến cô thấy hơi lành lạnh.
Vào mùa xuân nên trời se se lạnh.
***
Cảnh Kiến Quốc nhìn thiệp mời trong tay, thật lâu không nói lời nào. Sau đó xoay người bỏ đi vào phòng của mình, một lúc lâu cũng không thấy đi ra.
Thiên Tình nhìn bóng lưng cha mình, cảm thấy ông già đi không ít.
"Đừng lo lắng, có một số việc cần phải dũng cảm đối mặt." Thi Nam Sênh nhìn cô hỏi, "Em có sao không? Vừa rồi em không bị thương chứ?"
"Không sao. Em vẫn ổn." Thiên Tình nhìn Thi Nam Sênh, nắm chặt tay anh, "Anh nói xem, cha có đồng ý đi không?"
Thi Nam Sênh mím môi, rồi sau đó lắc đầu: "Không biết nữa. Em hiểu ông ấy hơn, em nghĩ thế nào?"
Thiên Tình thở dài: "Khi em còn nhỏ thường nhìn thấy cha đánh mẹ, nghĩ rằng cha không thương mẹ. Nhưng sau này, khi lớn lên rồi, thấy cha mỗi khi say rượu trở về nhà là luôn gọi tên mẹ. Khi đó, em mới biết được thì ra trong lòng cha vẫn luôn nhớ đến mẹ. Cha sống vậy nhiều năm mà không đi thêm bước nữa, có lẽ là vì chưa quên được mẹ."
"Thật ra, khúc mắc giữa người lớn với nhau, phận làm con như chúng ta chỉ có thể cố gắng giúp được bấy nhiêu thôi. Muốn hóa giải cũng chỉ dựa vào chính họ." Thi Nam Sênh ôm cô vào lòng, "Cho nên, em đừng quá bận tâm. Tuy lần này cha em không đi gặp bác gái, nhưng một ngày nào đó, chủ tịch Lục và bác gái cũng sẽ tìm đến thôi."
Thiên Tình hít hít mũi, ôm eo anh, "Anh nói rất đúng. Người lớn họ sẽ tự có cách giải quyết."
"Bây giờ chuyện nhà em cũng sắp giải quyết xong rồi, vậy chuyện của chúng ta khi nào mới giải quyết đây?" Thi Nam Sênh nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn cô hỏi.
"Chuyện của chúng ta?" Thiên Tình ra vẻ không hiểu, tròng mắt láo liên, "Chuyện của chúng ta là chuyện gì ấy nhỉ?"
"Em khéo giả vờ thật!" Thi Nam Sênh véo mũi cô. Rồi sau đó nghiêm túc hỏi: "Chừng nào em mới chịu gả cho anh đây?"
Thiên Tình vênh mặt cười: "Vậy, xin hỏi Thi tổng, chừng nào anh mới chịu cầu hôn em đây?"
Thi Nam Sênh cũng cười theo, không trả lời, chỉ ôm chặt cô vào trong lòng, cười vô cùng hạnh phúc.
Ngay lúc hai người đang tình chàng ý thiếp, cửa phòng Cảnh Kiến Quốc đột nhiên mở ra.
Thiên Tình đỏ mặt lập tức rời khỏi ngực anh. Liếc mắt thấy cha mình quần áo chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng vừa mới gội xong còn sấy khô, rất gọn gàng sạch sẽ.
Như vậy có nghĩa là... Ông đã đồng ý đến gặp mặt.
Thiên Tình và Thi Nam Sênh liếc nhìn nhau mỉm cười vui mừng.
***
Thư ký đặt tài liệu lên bàn, đang định rời đi.
Lục Yến Tùng không vội cầm lên xem, do dự một lúc rồi gọi cô ta lại: "Ava, cô chờ chút!"
"Dạ? Lục tổng còn chuyện gì sao ạ?" Ava xoay người hỏi.
Nhíu nhíu mày, rốt cuộc Lục Yến Tùng cũng lên tiếng hỏi: "Gọi điện xuống quầy lễ tân hỏi xem cô gái đến tìm tôi đã đi chưa."
"Em cũng vừa gọi rồi. Họ nói đã mời cô gái kia ra ngoài, nhưng cô ấy không chịu về mà chỉ đứng bên ngoài cửa ạ."
"Đứng ngoài cửa?" Sắc mặt Lục Yến Tùng chợt sa sầm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời đang mưa rả rích, hơn nữa còn càng lúc càng nặng hạt.