Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 174: Ý nghĩa của tình yêu



Một ngày đẹp trời.

Thi Nam Sênh hẹn gặp một người tại cửa hàng vàng bạc đá quý.

Thời gian hẹn gặp là buổi trưa, nhưng anh đã đến từ sớm.

Ngồi trong phòng dành cho khách VIP nghe người bán hàng vô cùng nhiệt tình lần lượt giới thiệu đủ loại nhẫn, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cửa.

Nhìn thấy dáng người quen thuộc, anh hướng về phía cô giơ tay vẫy, "Vãn Tình, ở đây."

Vãn Tình nhìn anh khẽ mỉm cười.

Một người bán hàng đi tới dẫn cô vào phòng.

"Chờ lâu chưa? Đúng lúc cấp trên có văn kiện giao cho tôi, cho nên mới đến muộn." Vãn Tình giải thích.

"Là tôi làm mất thời gian nghỉ trưa quý giá của chị mới đúng."

Vãn Tình cười, "Tư vấn cho anh chọn nhẫn cho Thiên Tình là chuyện tốt, sao lại coi là mất thời gian được."

Cô nhận lấy các mẫu nhẫn mà nhân viên đưa tới, vừa nhìn vừa hỏi: "À phải, chuyện cầu hôn anh chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Chuyện cầu hôn..." Thi Nam Sênh bí mật nói, "Tối nay chị phải chịu trách nhiệm giúp tôi đưa Thiên Tình tới chỗ hẹn mới được."

"Coi dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng của anh xem ra là đã nắm chắc rồi."

Nhắc tới là Thi Nam Sênh cảm thấy đau đầu: "Không dám chắc. Bị từ chối hai lần rồi, nếu còn bị từ chối lần nữa, tôi sẽ trực tiếp trói người đem về."

Mặc dù trong giọng nói có chút buồn bực, nhưng sự hạnh phúc trong lòng vẫn không tự chủ được mà bộc lộ hết ra.

Vãn Tình cũng bị anh làm hạnh phúc lây, cười tươi nói, "Anh yên tâm, tôi hiểu Thiên Tình rất rõ. Tối nay anh cầu hôn, tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ là hai trăm phần trăm."

"Có chắc không?"

"Chắc chắn tuyệt đối luôn!" Vãn Tình quả quyết gật đầu, chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương nói với nhân viên gần đó: "Phiền cô cho tôi xem chiếc nhẫn này một chút." “

Chị thật tinh mắt ạ. Chiếc nhẫn kim cương ‘Vũ Trụ Ngân Hà’ này công ty chúng tôi vừa mới tung thị trường ba tháng trước. Chị xem, bề mặt viên kim cương sáng lấp lánh rực rỡ tựa như ngân hà vậy, nó được chính tay nhà thiết kế tự mình mài dũa. Đồng thời, nó còn mang ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu đôi lứa mênh mông như vũ trụ, vĩnh viễn không bao giờ bị hủy diệt; lòng khoan dung trong tình yêu đôi bên dành cho nhau bao la như ngân hà và vũ trụ, dung nạp cùng tiếp nhận lẫn nhau."

Thi Nam Sênh lắng nghe rất chuyên tâm. Đưa mắt nhìn sang Vãn Tình rồi nhận lấy chiếc nhẫn nhân viên đưa tới, cười nói: "Nói như vậy, nhà thiết kế của các cô là đang dạy những đôi vợ chồng son cách làm sao để chung sống bền lâu sao?"

Nhân viên kia khiêm nhường cười, "Không dám. Nhưng cũng có thể miễn cưỡng xem đó như một lời khuyên ạ."

"Tôi thấy hay là lấy chiếc này đi. Ý nghĩ hay, cũng mang điềm tốt may mắn. Cộng thêm thiết kế nhẫn đơn giản nhưng thanh lịch, nhất định Thiên Tình sẽ rất thích kiểu dáng này." Vãn Tình nêu ý kiến.

Thi Nam Sênh xem xét một lúc, cũng cảm thấy không tệ, vui vẻ gật đầu: "Được rồi, cô gói lại giúp cho tôi."

***

Lục Yến Tùng và Mạc Kỳ Kỳ tay trong tay đi ngang qua một tiệm trang sức.

Tầm mắt của Mạc Kỳ Kỳ bị những sợi dây chuyền kim cương lộng lẫy trưng bày trong tủ hấp dẫn nên lập tức dừng bước.

Lục Yến Tùng đã quen với cảnh nhìn thấy kiểu con gái tầm thương như thế này, bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng chán nản. Vốn định đưa thẻ để cô ta tự mình đi mua, nhưng...

Vừa chuyển mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi phía phòng khách quý.

Người nọ đang đưa lưng về phía ngoài cửa, ngồi đối diện với Thi Nam Sênh, đang cười nói gì đó rất vui vẻ.

Nhưng cho dù chỉ cần nhìn bóng lưng của người nọ, Lục Yến Tùng vẫn có thể nhận ra được là Cảnh Vãn Tình....

Anh định quay đầu đi trở ra, nhưng...

Hai chân lại không chịu nghe lời, hơn nữa lời buột ra khỏi miệng cũng không kịp thu lại: "Nếu em thích thì chúng ta vào trong xem đi."

Mạc Kỳ Kỳ mừng rỡ nhìn anh, không kịp hỏi lại đã bị anh kéo đi vào bên trong.

*

"A Tùng, anh không chỉ hào phóng, lại còn biết quan tâm chịu đi dạo cùng em nữa, khó trách ai cũng bảo anh có người yêu ở khắp nơi hết."

Vãn Tình đang cùng Thi Nam Sênh nói chuyện vui vẻ chợt nghe được câu này.

Giọng nói đó... khiến cô chợt sượng cứng người lại. Sau đó thấy có hai bóng người cùng nhau đi vào, ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Thi Nam Sênh cũng phát hiện ra bọn họ, không lên tiếng chào hỏi Lục Yến Tùng mà liếc nhìn sang Vãn Tình.

"Người yêu ở khắp nơi?" Quả nhiên là Lục Yến Tùng. Giọng điệu anh có vẻ như tự giễu.

"Người yêu ở khắp nơi này bây giờ đã trở thành vật sở hữu riêng của em rồi. Sự quan tâm này không phải ai cũng có đâu." Anh nói xong còn ra vẻ tán tỉnh nghiêng đầu khẽ gặm vành tai người kia.

"Anh xấu quá đi..." Mạc Kỳ Kỳ xấu hổ đẩy anh ra, nhưng trong giọng nói lại làm nũng dỗi hờn, khiến cho đàn ông nghe xong cũng phải rã rời.

Vãn Tình không hề ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, nhưng...trái tim ê ẩm nhói đau.

Từng hình ảnh của cô và Lục Yến Tùng trước kia, từng cảnh, từng cảnh hiện rõ mồn một trong đầu cô. Bây giờ, anh cũng đang làm chuyện như thế, có điều là với người phụ nữ khác.

"Sao thế?" Thi Nam Sênh hỏi Vãn Tình.

"Tôi không sao." Vãn Tình cúi đầu nhìn đồng hồ, "Cũng sắp đến giờ làm buổi chiều rồi, anh ở lại đợi lấy nhẫn nhé, tôi đi làm trước đây."

Cô ấy chuẩn bị đi?

Thi Nam Sênh do dự đứng dậy nhìn Vãn Tình, cố ý cao giọng nói: "Được rồi, nếu chị đã nóng lòng đi hẹn hò như vậy tôi cũng không giữ nữa. Chị bận thì mau đi đi, kẻo để bạn trai chị đợi lâu sốt ruột. Đúng rồi, Thiên Tình có nói khi nào chị về nhớ đưa bạn trai tới nhà ra mắt luôn, để mọi người cùng đánh giá xem thê nào, chứ lỡ quen phải ai lúc nào cũng người yêu ở khắp nơi thì không hay cho lắm đâu."

Vãn Tình thoáng kinh ngạc, nhưng liền sau đó hiểu được, cảm kích nhìn Thi Nam gật đầu: "Nhất định rồi. Tôi đi trước đây."

"Ừm, đi đường nhớ cẩn thận." Thi Nam Sênh dặn dò.

Vãn Tình cười gật đầu, cầm túi xách lên đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình... Không hề nhìn tới Lục Yến Tùng đang ngồi phía đối diện một lần nào.

Giống như không màng biết đến sự tồn tại của anh. Hay nói đúng hơn là cô vốn coi anh như không khí.

***

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, nghĩ đến những lời vừa nghe được, bàn tay vắt trên thành ghế không khỏi siết chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay đã bán đứng cảm xúc của anh lúc này.

Cảnh Vãn Tình... Không ngờ chưa chi cô đã có bạn trai nhanh như vậy.

Quả nhiên...Đúng như cô ta nói, đối với mình, cô ta chưa từng có chút cảm giác nào.

"A Tùng, anh thấy sợi này thế nào?" Lúc Mạc Kỳ Kỳ đưa sợi dây chuyền cẩn kim cương mình thích tới trước mặt Lục Yến Tùng, gọi mấy tiếng mà vẫn không nghe thấy Lục Yến Tùng nói năng gì.

Mà anh thì đang nhìn chằm chằm ra phía cửa. Ánh mắt đó cứ như mắt sư tử đang dõi theo con mồi phía ngoài cửa.

Mạc Kỳ Kỳ nhìn ra ngoài nhưng ngoài đó làm gì có ai?

"A Tùng, anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mạc Kỳ Kỳ nghi hoặc hỏi.

Một giây sau đó...Lục Yến Tùng đột nhiên đứng bật dậy.

"A Tùng?" Mạc Kỳ Kỳ nghi hoặc nhìn anh.

Nhưng anh chỉ vừa bước được hai bước rồi bất ngờ phóng chạy nhanh ra ngoài.

Có chuyện gì thế?

"A Tùng, anh làm gì thế?" Mạc Kỳ Kỳ cũng mặc kệ sợi dây chuyền, cất bước đuổi theo.

*

Thi Nam Sênh nhìn theo bóng dáng biến mất của hai người mà chỉ biết lắc lắc đầu.

Tình yêu thật ra vẫn luôn vì một người bốc đồng mà bỏ lỡ.

Giống như, anh và Thiên Tình đã từng như thế. Nhưng thật may... cuối cùng anh đã quay đầu đuổi theo tình yêu của mình.

***

Đừng nên hỏi anh tại sao lại đuổi theo cô. Có đôi khi ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được đôi chân mình.

Lúc đuổi ra đến ngoài, Vãn Tình đang chuẩn bị lên xe bus.

"Cảnh Vãn Tình, cô đứng lại cho tôi!" Lục Yến Tùng bá đạo gầm lên. Tiếng hét lớn vậy dĩ nhiên cũng dọa cho mọi người giật bắn người.

Người ở trạm xe, người trong xe bus, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía anh.

Chỉ có Vãn Tình...Cô chỉ hơi khựng người lại, nhưng không hề quay đầu nhìn.

Sau đó vẫn dứt khoát cất bước lên xe rồi bỏ tiền lẻ vào trong hộp thu phí. Kế tiếp tìm một chỗ ngồi xuống. Vẻ mặt vẫn thản nhiên chẳng có tý dao dộng nào. Giống như, anh hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì với cô.

Có điều... chỉ cô mới hiểu được trong lòng mình hiện đang chấn động cỡ nào.

Xe bus từ từ lăn bánh rời đi.

Ánh mắt lơ đãng quét qua, thấy Lục Yến Tùng đang thở hổn hển phía ngoài, cùng với...cô bạn gái đang chạy đuổi theo phía sau anh...

Nếu đã có người yêu kề bên, sao còn đuổi theo mình làm gì?

Vãn Tình cười khổ, dời tầm mắt đi. Trước mắt bỗng trở nên mơ hồ...

Thiên Tình đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, còn cô thì sao?

Có phải đang ở một nơi nào đó rất xa chờ đợi mình không?

"Ôi trời... Chiếc xe kia đang làm gì thế?"

"Đúng vậy, chạy bạt mạng như thế, bộ đi tìm đường chết sao?"

"Chiếc xe thể thao đó đẹp thật, thật phong cách!"

***

Chung quanh xôn xao tiếng bàn tán, chỉ trỏ.

Vãn Tình theo tầm mắt mọi người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị dọa cho hết hồn.

Lại là Lục Yến Tùng...

Anh cũng đang chạy đuổi theo xe bus.

Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì bỗng nhiên anh tăng ga cho xe vọt lên phía trước cúp đầu xe bus, đánh tay lái chắn ngang cách xe bus tầm khoảng năm mét.

"Két...!!!" Tiếng phanh xe như xé màng nhỉ, xe bus cũng kịp thời phanh lại.

"Mẹ kiếp! Muốn chết thì tìm chỗ khác mà chết!" Tài xế xe bus bị dọa cho mặt mày tái xanh, một tay đấm lên tay lái, chửi ầm lên.

Người bên trong xe bụm ngực hết hồn cảm ơn trời đất.

Vãn Tình cũng bị anh dọa cho chết khiếp.

Anh không xuống xe mà chỉ ngồi trên đó, thậm chí cũng chẳng quay đầu lại nhìn về phía bên này, tựa như không hề hay biết hành động vừa rồi của mình đã dọa cho mọi người sợ đến mức nào.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Vãn Tình nào còn ngồi yên ở đó được nữa, vội đi ra, "Bác tài, phiền bác mở cửa cho cháu xuống ở đây."

Tài xế đang định đi xuống sạt cho Lục Yến Tùng một trận, nghe Vãn Tình nói vậy liền quay lại mở cửa cho cô.

Phía trước...

Không đợi tài xế đi xuống, Lục Yến Tùng đã lái xe đỗ vào ven đường.

Vãn Tình bước tới, tức giận nhìn anh: "Lục Yến Tùng, anh làm gì vậy? Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không, trên xe nhiều người như vậy, anh không muốn sống nữa à?"