Mã Thụy trước sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn ngây người: "Anh không phải đã tới thời
kỳ mãn kinh rồi chứ?"
"Tới khi anh bị Alzheimer tôi cũng chưa có mãn kinh."
"Phi phi phi." Mã Thụy xác nhận hắn ta đã trở lại bình thường, bèn ngồi xuống ghế. Còn về
cái miệng độc địa... Nếu muốn miệng mồm hắn hết độc địa, cũng khó như thể muốn Trần
Thủy Biển thừa nhận ăn hối lộ. "Trương Phục Mãn gọi điện thoại nói bộ phim mới của Nhan
Túc Ngang có một vai muốn mời Tiểu Bạch."
(Trần Thủy Biển ~ tổng thống của Đài Loan từ 2000 – 2008, bị kết tội tham những, biển thủ,
nhận hối lộ nhưng vẫn không nhận tội)
Cao Cần lấy điện thoại di động ra: "Tôi sẽ bàn với Giả Chí Thanh."
"Không cần." Mã Thụy vội vàng ngăn cản nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi. Anh trước đây bởi vì
Phong Á Luân nên không muốn quản lý thêm người khác, nhưng hiện tại Phong Á Luân đã
đi rồi, anh cũng nên xem lại chuyện này đi. Giả Chí Thanh đầu óc không tệ, nhưng dù gì tại
giới giải trí này cũng là người mới, cần quan hệ cũng không có quan hệ, cần kinh nghiệm
cũng không có kinh nghiệm, Tiểu Bạch đi theo hắn, được bữa nay lo bữa mai, có hại chứ
không có lợi. Không bằng anh quản lý Tiểu Bạch, nhân tiện để cho Giả Chí Thanh trợ giúp,
cũng xem như là từ từ bồi dưỡng cậu ta."
Mã Thụy thời gian suy nghĩ không nhiều lắm, nhưng mỗi lần suy nghĩ ra cái gì, Cao Cần
cũng phải thừa nhận rất có lý.
"Được rồi, chúng ta cùng nghĩ cách từ chối đi."
"Từ chối?" Cao Cần lấy ngón tay mân mê cằm nói: "Cơ hội tốt như vậy sao lại muốn từ
chối?
"Cơ hội?" Mã Thụy bất ngờ cao giọng: "Ematto của tôi làm sao có thể cho bọn Duy Kiệt cơ
hội được? Chúng ta không phải không có ngôi sao nào."
"Ngôi sao đúng là có, bất quá mấy hôm trước đã đi Mỹ rồi."
"..." Mã Thụy không đồng ý nói: "Cho dù không có Phong Á Luân, nhưng chúng ta còn có A-FIVE, còn có Thiết Long..."
"Có so được với sức hút của Nhan Túc Ngang không?"
Một câu nói đánh trúng tử huyệt.
Cao Cần điềm tĩnh nói: "Hơn nữa dù điều kiện thương lượng thế nào, chúng ta cũng chiếm tiện nghi mà?"
"Với tính cách keo kiệt bủn xỉn của Trương Phục Mãn, thật sự không nghĩ ra được hắn làm vậy là có lý do gì." Mã Thụy sợ bóng sợ gió nói: "Có phải hắn có âm mưu nào khác không?"