Chu Mẫn Lệ thở phì phì bỏ đi là kết cục mà Trần Phi đã dự đoán ngay từ đầu, đằng nào thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Về phần Tiểu Bạch, dù sao ở cái giới giải trí thật giả lẫn lộn này, tự cậu ta phải có biện pháp thích ứng, hắn cũng chẳng muốn bận tâm đến. Điều hắn quan tâm lúc này chính là làm sao biên tập chỉnh sửa chương trình hôm nay cho hợp lý một chút. Xem ra, cần phải chen thêm nhiều mẫu quảng cáo cùng với mấy trích đoạn trong "Hắc Nương Tử Truyền Kỳ" vào. Cũng may lần này không phải truyền hình trực tiếp, rất nhiều sai sót đều có thể nhờ bộ phận hậu kỳ chỉnh sửa lại. Xem ra nếu mà "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" cứ tiếp tục phát sóng thế này, tóc hắn sẽ bạc hết cho coi.
Những việc còn lại đều giao bộ phận hậu kỳ, Tiểu Bạch và Lâm Bích Vi hai người cùng phất phất tay áo bỏ của chạy lấy người.
Tiểu Bạch còn chưa xuống tới tầng dưới, đã nhận được điện thoại của Cao Cần.
Cao Cần mở miệng câu đầu tiên chính là: "Công ty quản lý của Chu Mẫn Lệ nói từ nay về sau sẽ không bao giờ lên chương trình của cậu nữa."
Tiểu Bạch trầm ngâm, hỏi: "Là do buổi ghi hình hôm nay sao?"
"Cậu cũng biết nữa à."
Kỳ thực cậu cũng không hiểu rõ nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng mà cậu nhận ra được lúc Chu Mẫn Lệ bỏ đi rất không vui: "Bằng không, tôi đi xin lỗi nha."
"Ờ, vậy cậu định nói thế nào?"
"À." Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề nằm ở chỗ vòng ngực của cậu quá nhỏ: "Tôi sẽ cố gắng luyện tập cơ ngực."
...
Cao Cần nói: "Vậy nếu chưa luyện được tới cup F cậu cũng đừng đi."
Cuộc gọi kết thúc, Tiểu Bạch vẫn còn tiếp tục cố gắng suy nghĩ, cup F là lớn cỡ nào? Trái bưởi? Hay là... trái dưa hấu?
Thang máy xuống đến tầng dưới, vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ.
Một đám đông phóng viên đang vây quanh buồng thang máy bên trái, tranh nhau phỏng vấn.
Đèn flash nháy sáng lia lịa, Lâm Bích Vi bị vây chặt ở chính giữa, né trái tránh phải, nụ cười vô cùng gượng gạo lúng túng.
Tiểu Bạch nghe thấy người đứng xem giáp kế bên khinh thường nói: "Hừ, mấy phóng viên đó vốn định tới phỏng vấn Thi Đại Minh, lại bị cô ta cản đường ở đây."
Người đứng xem ất nói: "Cô ấy đã cản đường lâu lắm rồi đó. Sao còn chưa chịu đi nữa? Cho dù là tài năng mới, nhưng như vậy cũng hơi quá rồi, làm sao mà so được với bậc tiền bối như Thi Đại Minh chứ?"
Người đứng xem bính phụ họa: "Đúng thế đúng thế, hơn nữa đại sảnh lớn như vậy, cô ấy đi đâu không đi, hết lần này tới lần khác cứ chọn ngay thang máy, thật là..."
Tiểu Bạch đứng yên một hồi, đột nhiên đi tới đám đông phóng viên kia.
Người đứng xem giáp: "Cậu kia từ nơi nào xuất hiện vậy?"
Người đứng xem ất: "Cậu ta hình như vừa nãy vẫn đứng bên cạnh, chẳng lẽ là nhịn không được muốn thay trời hành đạo sao?"
Người đứng xem bính: "Thế giới này thì ra vẫn còn hiệp sĩ, cho cô ta một quyền đi! Để cô ta biết được chúng ta là người Trung Hoa!"
...
Người đứng xem ất giáp: "Cái đó và người Trung Hoa thì có liên quan gì?"
Người đứng xem bính: "Không liên quan. Tôi chỉ thuận miệng gieo vần vậy thôi."
Bóng dáng của Tiểu Bạch mất hút giữa đám đông người, ba người đứng xem đều mở to mắt, chờ đợi tiếng hoan hô vang lên.
Tiếng hoan hô quả nhiên vang lên, nhưng lại phát ra từ đám phóng viên.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng người kia có hơi ốm yếu, nhưng dù gì cũng là đàn ông, không đến mức bất lịch sự mà đánh thật chứ?
Ba người tiến lên, chen chúc vào đám đông xem thử.
Tiểu Bạch chính là đang ngồi xổm dưới chân Lâm Bích Vi, hai tay không biết đang sờ cái gì.
Người đứng xem giáp: "Là bị hạ đo ván rồi?"
Người đứng xem ất: "Không phải là quỳ gối dưới váy của cô ấy chứ?"
Người đứng xem bính: "Từ góc độ đó có thể nhìn quần lót rất rõ à nha."
Người đứng xem ất giáp: "..."
Ống kính của phóng viên đã từ Lâm Bích Vi chuyển hết sang Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cúi đầu, cố gắng dịch chuyển gót giày cao gót của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, gót giày rốt cuộc cũng thoát ra khỏi khe hở.
Lâm Bích Vi khẽ động đậy bàn chân vừa được trả tự do, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa lúc nãy bị mắc kẹt ở đây muốn tiến muốn lùi đều không xong, thực sự là lo lắng chết đi được. Nếu như không phải là người của công chúng, thực sự không muốn mất mặt trước ống kính, cô đã sớm bỏ giày chạy thoát thân rồi.
Các phóng viên bỗng nhiên tỉnh ngộ đồng thời "ồ" lên một tiếng.
Bọn họ vừa nãy cũng thắc mắc, nữ hoàng xì căng đan bình thường thì né né tránh tránh, ngày hôm nay chẳng hiểu sao lại dễ nói chuyện đến như vậy, ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích trước cửa thang máy mặc cho bọn họ phỏng vấn hỏi han, thì ra là do gót giày bị mắc kẹt.
Chẳng biết ai đó thốt lên: "Tiểu Bạch quả nhiên là có phong độ của hiệp sĩ, thời điểm quyết định nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân." Ngay sau đó đề tài của mọi người liền chuyển tới chương trình mới hai người cùng hợp tác hôm nay.
Tiểu Bạch được khen ngợi tới mức lúng túng, quay đầu định đi khỏi, Lâm Bích Vi đột nhiên nói: "Xe của tôi bị hư rồi, cậu có thể tiễn tôi một đoạn không?"
...
Quả không hổ danh là cỗ máy sản xuất xì căng đan hai động cơ mà, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà tia lửa điện đã xẹt loạn xạ khắp bốn phía.
Các phóng viên ai nấy đều phấn chấn lên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Tiểu Bạch.
Ngay cả đám người đứng xem cũng dài cổ ra nghe ngóng.
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nhà của cô ở đâu?"
Lâm Bích Vi ngọt ngào đáp: "Vịnh Lâm Đạo."
Tiểu Bạch lấy từ trong túi tiền ra hai đồng tiền xu: "Bắt xe 256 là tới. Ra khỏi cửa quẹo trái khoảng năm sáu trăm mét là có trạm xe buýt."
...
Đám phóng viên há hốc mồm.
Vẻ tươi cười của Lâm Bích Vi trở nên vô cùng miễn cưỡng.
Đám người đứng xem coi như cũng nể mặt, cười lớn hì hì hà hà vài tiếng cho vui cửa vui nhà.
Tiểu Bạch dường như hiểu ra điều gì đó, giải thích: "Chí Thanh nằm viện rồi, tôi cũng đi xe buýt về nhà."
Lâm Bích Vi bó tay. Sớm biết vậy đã nói chở cậu ta về rồi.
Phóng viên cũng bó tay. Cái cậu Tiểu Bạch này, sao có thể bạch triệt để đến như vậy, sao có thể thiếu nhạy cảm đến thế? Cho dù là không có xe, cậu cũng không thể gọi xe cho cô ấy về nhà sao? Cho dù là không có tiền, cậu cũng có thể cùng đi xe buýt hộ tống cô ấy về tới cửa mà. Điều quan trọng nhất chính là, có như vậy thì mấy cái tin đồn nhảm mới có thể tăng thêm phần kịch tính chứ? Chỉ cần một tình tiết vụn vặt không phải đã có thể biến thành truyện dài kỳ rồi sao? Bọn họ cũng không cần mỗi ngày phải chạy ngược chạy xuôi chạy đôn chạy đáo, đem râu ông nọ cắm cằm bà kia, chỉ cần trực tiếp tới nhà của hai người cắm lều là được rồi sao? Ôi, cái quyết định sai lầm của cậu thật đã khiến cho bao nhiêu người phải thất vọng mà.
Tạm biệt nhóm phóng viên và Lâm Bích Vi, Tiểu Bạch thành thành thật thật đi thẳng tới trạm xe buýt đón xe.
Bây giờ đang đúng giờ tan tầm, người đợi xe rất nhiều.
Xe đến, Tiểu Bạch lặng lẽ đi theo sau đám đông. Cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng giành chỗ ngồi, dù có chỗ ngồi vẫn sẽ nhường cho người khác, nếu như có bình bầu công dân gương mẫu, khả năng đắc cử của cậu là cực kỳ cao.
Có điều ngày hôm nay hành khách đều đi cực kỳ chậm, nhìn đông ngó tây xôn xao không dứt.
Tin tin.
Phía sau xe buýt vang lên hai tiếng còi.
Tiểu Bạch thầm nghĩ, đúng là chậm thật. Chẳng trách có người thúc giục.
Tin tin, lại thêm hai tiếng nữa.
Mọi người di chuyển càng chậm hơn.
Tiểu Bạch nghĩ, tiếng còi xe tuy lớn, nhưng cũng không lớn đến mức làm người ta sợ hãi bất động chứ.
Pin pin pin. Những chiếc xe phía sau hình như cũng đã mất hết kiên nhẫn.
Mọi người đều dừng hẳn lại.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn người phía trước: "Không đi nữa sao?"
Người phía trước bực bội nói: "Người anh em, mắt của cậu không tốt hả?"
"..." Tiểu Bạch nghiêm túc nói: "Mắt tôi tốt mà, tôi còn nhìn thấy được cọng lông trong lỗ mũi của anh nữa kìa."
...
Người kia hết chịu nổi nghiêng đầu sang trái: "Tôi nhường cho cậu nhìn nè."
Đằng sau xe buýt, chính là một chiếc Lamborghini ung dung tiêu sái.
Nhan Túc Ngang đang ngồi ở vị trí lái, vẫy vẫy tay với cậu.
Thấy Tiểu Bạch lên xe xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tôi xô anh đẩy chen chúc hướng về phía cửa xe buýt chật hẹp.
"Anh không phải đi cắt băng khánh thành sao? Sao lại đến đây?"
Nhan Túc Ngang bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Bạch, mỉm cười nói: "Cắt băng khánh thành cũng chỉ cắt một cái thôi, có thể bao lâu chứ." Thật ra thì hắn đã từ chối bữa tiệc của ban tổ chức. Không còn cách nào khác, một câu "thích" kia của Tiểu Bạch đã làm cả người hắn bay bổng trên đám mây ngũ sắc rồi, chưa gặp được cậu thì hắn vẫn chưa chịu đáp xuống đất.
"Vậy à." Tiểu Bạch khẽ đáp lời, sau đó im lặng ngắm nhìn gương mặt hắn.
Giả Chí Thanh nói hai người chung sống cả đời không đơn giản chỉ là ở chung một chỗ, mà còn phải làm chuyện vợ chồng nữa... Kỳ thực chuyện vợ chồng đó cậu cũng có hiểu một chút, trước kia giáo viên môn giáo dục sức khỏe đã có úp úp mở mở đề cập thoáng qua. Chỉ là vợ chồng thì một nam một nữ, bọn họ mỗi người có cơ quan sinh lý khác nhau, còn nam với nam thì... Không phải là đi mượn một cái chứ?
Cậu đột nhiên nghĩ tới từ chuyển giới, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhan Túc Ngang vừa lái xe vừa chú ý vẻ mặt cậu, thấy cậu thoắt ngờ vực lại thoắt hoảng hốt, nhịn không được hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì." Tiểu Bạch vô thức che giấu ý nghĩ mới vừa rồi của mình.
Nhan Túc Ngang đang định hỏi tiếp, chợt tiếng chuông điện thoại chẳng biết điều đã reo lên.
"Ai thế?"
Tiểu Bạch nhìn điện thoại hắn đặt trên dàn CD: "Lão cáo già..."
Nhan Túc Ngang nhíu nhíu mày, dừng xe ở ven đường.
Trương Phục Mãn cầm điện thoại, giọng nói thong thả nhẹ nhàng, thế nhưng lời nói ra trọng lượng lại không hề nhẹ: "Túc Ngang, tôi không cần biết sau khi hết hạn hợp đồng, cậu dự định đi tìm sếp khác, hoặc là chính mình làm, nhưng mà ít nhất trong thời gian hợp đồng cậu cũng phải giữ gìn mặt mũi tôi cho đẹp đẽ một chút chứ."
Nhan Túc Ngang thở dài: "Tôi chỉ chạy ra ngoài một chút thôi, vậy mà anh ta cũng tố cáo với anh nữa sao?"
"Cậu nếu có chừng mực tôi đã không phải nói nhiều."
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt u ám Nhan Túc Ngang sau khi cúp máy xong, dè dặt cẩn thận mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên: "Không có gì. Anh đưa em về nhà."
Đưa về nhà cũng chỉ là đưa về nhà.
Tới dưới lầu nhà Tiểu Bạch rồi, Nhan Túc Ngang lại phải lái xe đi.
Để lại một mình Tiểu Bạch đứng ngây người hồi lâu. Bởi vì trong lòng đột nhiên trào dâng một cảm xúc lưu luyến không đành.
Tiểu Bạch lên lầu, mới vừa ăn được hai đũa mì gói, điện thoại đặt trong phòng Giả Chí Thanh đã vang lên.
Từ khi cậu và Giả Chí Thanh được cấp điện thoại di động, điện thoại bàn này rất lâu rồi không có dùng, tuy rằng mỗi tháng đều đóng phí đầy đủ. Theo lời của Giả Chí Thanh thì, đằng nào cũng là sản phẩm công nghệ cao, để ở trong nhà dù sao cũng thể hiện chút ít đẳng cấp của nhà chúng ta.
Nhấc điện thoại lên, từ trong vọng ra một giọng nói cực kỳ ngọt ngào.
Tiểu Bạch mất một hồi lâu mới lên tiếng: "Lâm Bích Vi?"
Lâm Bích Vi duyên dáng cười nói: "Tôi còn tưởng rằng xong việc rồi, cậu sẽ không nhận ra tôi nữa chứ."
Tiểu Bạch nói: "Giọng của cô trong điện thoại so với ở ngoài không giống nhau."
"Không giống nhau chỗ nào?" Cô thấp giọng thì thầm, ngay lập tức tạo được một bầu không khí cực kỳ mờ ám.
Tiểu Bạch suy nghĩ cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một từ để hình dung: "Giống như bé gái sáu bảy tuổi."
...
Lâm Bích Vi lấy lại giọng bình thường: "Để cám ơn cậu hôm qua anh hùng cứu mỹ nhân, tôi quyết định mời cậu đi ăn, không được từ chối nha."
"Nhưng mà tôi đã ăn ở nhà rồi."
Lâm Bích Vi nhất quyết không buông tha: "Vậy đi ăn khuya."
Tiểu Bạch do dự nói: "Nhưng mà anh Cao Cần không cho tôi ăn khuya."
Lâm Bích Vi có chút nóng nảy, từ khi cô ra mắt tới nay, chưa từng gặp phải cảnh muốn hẹn anh chàng mà lại không hẹn được: "Tôi không biết đâu, tôi còn chưa có ăn tối, cậu coi như là đi cùng với tôi đi."
"Nhưng mà..."
"Tôi bây giờ đi đây, chút nữa gặp lại." Không đợi cậu từ chối, cô cúp điện thoại di động.