Trương Giai Giai hơi hơi mỉm cười: "Không sao. Tôi vừa được chứng kiến một thời khắc vĩ
đại."
"Thời khắc vĩ đại?"
Trương Giai Giai nói: "Phải. Thời khắc vĩ đại vì lý tưởng đã được hoàn thành. Thời khắc vĩ
đại vì đã kiên định hướng tới mục tiêu, không bị bất kỳ thứ gì cám dỗ."
Tiểu Bạch ngượng ngùng nói: "Tôi không có vĩ đại như vậy đâu."
Trương Giai Giai nói: "Nhưng ở trong lòng tôi thì có."
Tiểu Bạch nói: "A, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên."
"..."
Bọn họ trên chương trình trò chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng điện thoại của đài truyền hình thì
đã sớm bị nghẽn mạng.
Tỉ suất xem một lần nữa tăng vọt, lần này, tâm trạng Trần Phi một chút cũng không vui vẻ
nổi. Nói thế nào đây, hắn thấy tâm trạng của mình rất kỳ lạ. Tiểu Bạch là bởi vì chương trình
của hắn mới bước chân vào giới giải trí, hôm nay, cậu ta lại từ chương trình hợp tác với hắn
tuyên bố ly khai, thấy thế nào cũng có bàn tay đạo diễn của số phận.
Đối với lần ra đi này của Tiểu Bạch, hắn đáng lẽ phải vui mừng mới đúng, bởi vì điều này có
ý nghĩa cuộc sống khốn khổ của hắn đã đến hồi kết thúc, nhưng khi tất cả mọi thứ thực sự xảy ra, hắn mới phát hiện ra bản thân mình cũng không phải là không hưởng thụ sự khốn
khổ đó. Cũng có thể nói, thậm chí còn chờ mong nữa. Chờ mong Tiểu Bạch lại nói ra một
câu kinh thiên động địa để cho hắn đi theo phía sau dọn dẹp hậu quả. Hắn đột nhiên hiểu rõ
tâm trạng của cư dân mạng, bởi vì tận đáy lòng hắn, hắn cũng có cảm giác chờ mong như
thế.
Hắn nhìn Tiểu Bạch đang ngồi trên sô pha, tựa như không có việc gì, nhất thời cảm xúc
ngổn ngang trăm mối.
Kiên định hướng đến mục tiêu sao?
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của cậu ta, một cửa tiệm thịt heo tầm thường lại tốt hơn làm một
minh tinh được mọi người nâng niu săn đón?
Hắn vừa cảm thấy mù mịt, lại vừa cảm thấy mình đã hiểu câu trả lời rồi.
Bởi vì câu trả lời đang ngồi ngay đằng kia.
Tiểu Bạch cùng Trương Giai Giai trò chuyện rất vui vẻ.
Cậu dường như không cách nào hòa hợp với Chu Mẫn Lệ, mặc dù chính bản thân Tiểu
Bạch cũng chưa từng nhận ra điều đó. Có lẽ, Chu Mẫn Lệ ngay từ lúc bắt đầu đã đem Tiểu
Bạch biến thành tình địch tưởng tượng của mình, cho nên mới thấy bất cứ điều gì cậu làm
cũng đều nhằm vào chính mình.
Trò chuyện dần dần sắp đến hồi kết thúc.
Chủ đề chuyển đến "Nam Nhân Lệ".
Trương Giai Giai nói: "Mấy ngày nữa chính là buổi chiếu ra mắt, cậu sẽ tham gia chứ?"
Tiểu Bạch nói: "Nếu đạo diễn Liên bảo tôi đi, thì tôi sẽ đi."Trương Giai Giai bật cười nói: "Đóng phim cũng đã xong rồi, cậu đâu cần phải nghe lời anh
ấy như thế?"
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà lúc anh ấy nổi nóng lên trông rất kinh khủng."
Trương Giai Giai kinh ngạc: "Tôi nghe đoàn làm phim nói, khi anh ấy nổi giận thì cậu một
chút cũng không sợ mà."
"Lúc anh ấy nổi giận thì không sợ, nhưng mà sau khi nghe những người xung quanh tường
thuật lại, cảm thấy rất đáng sợ đó."
Trương Giai Giai cười ngất: "Liên Giác Tu mà xem chương trình này xong nhất định sẽ rất u
sầu."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Trương Giai Giai nói: "Bởi vì tính nóng nảy của anh ấy còn không đáng sợ bằng những gì
người khác hình dung."
Tiểu Bạch gật đầu nói: "Nghe rất có lý."
Bất kể thế nào, thời gian truyền hình trực tiếp cũng có hạn.
Lúc Trần Phi định thần trở lại, "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" đã kết thúc rồi.
Cao Cần chạy như bay xông thẳng vào trường quay, theo sau hắn còn có Phong Á Luân.
Thế nhưng Trần Phi giờ phút này cũng chẳng còn tâm tình mà suy đoán anh ta vì sao lại ở
đây, bởi vì cấp trên đang khẩn cấp vời hắn đến.
"Cho cậu một phút để cậu giải thích những lời nói lúc truyền hình trực tiếp." Cao Cần kiềm
chế cơn thịnh nộ nói.
Tiểu Bạch nói: "Tôi đã giải thích trên chương trình rồi."
"Vì sao lại chọn thời điểm này? Vì sao không thương lượng bàn bạc trước? Vì sao một mình
tự ý quyết định?" Cao Cần mặt lạnh như băng, gần như làm đông lạnh toàn bộ trường quay.
Phong Á Luân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi. Có chuyện gì trở về hãy nói. Tiểu Bạch,
đừng lo lắng, không sao đâu."
Một cái liếc mắt từ Cao Cần bay tới: "Em bày đầu tốt lắm, đã làm một tấm gương rất tốt."
Phong Á Luân hiểu rõ hắn đang nóng giận, cũng không cãi cọ với hắn, chỉ kéo Tiểu Bạch đi ra ngoài:
"Tiểu Bạch, nếu cậu không muốn nghe thấy, cậu cứ việc đem mấy câu đó chuyển thành gâu gâu gâu
Âm thanh leng keng leng keng tựa như một con dao găm, cắt đứt luồng suy nghĩ của mọi
người.
Cao Cần nhịn không được nói: "Cậu không thể yên lặng một chút sao?"
Giả Chí Thanh vô tội nói: "Tôi lại cảm thấy quá yên lặng đó." Hắn thà rằng bị một đống vấn
đề khó khăn đè chết, cũng không muốn bị yên tĩnh làm buồn đến chết trong căn phòng quản
lý đường ống này.
Phong Á Luân nhìn sang Tiểu Bạch, nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự quyết định rút lui khỏi giới
nghệ sĩ sao?"
Tiểu Bạch vô cùng trịnh trọng gật gật đầu
Cao Cần mở miệng nói: "Câu hỏi vừa rồi của tôi cậu vẫn chưa có trả lời tôi. Vì sao lại chọn
lúc truyền hình trực tiếp? Hơn nữa vì sao không chịu thương lượng trước? Cậu cho rằng
tiền trảm hậu tấu là có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề sao?"
Tiểu Bạch nói: "Tôi nghe được các anh nói chuyện."
"Cái gì?" Cao Cần cau mày.
Phong Á Luân dường như hiểu ra nói: "Có phải là buổi nói chuyện ngày hôm đó ở nhà Nhan
Túc Ngang?" Nếu thế thì có thể giải thích được, Tiểu Bạch vì sao lại chọn một thời điểm như
hôm nay. Bởi vì cậu ấy sợ Nhan Túc Ngang giành trước một bước.
Tiểu Bạch gật đầu.
Cao Cần nói: "Vậy chuyện ngày hôm nay cậu đã thương lượng với Nhan Túc Ngang chưa?"
"Chưa có." Tiểu Bạch dừng một chút: "Thế nhưng lúc anh ấy quyết định cũng đâu có thương
lượng với tôi."
Cao Cần nói: "Cho nên bây giờ cậu đang giận dỗi?"
"Không phải, tôi rất nghiêm túc khi quyết định."
Cửa bị đẩy ra.
Nhan Túc Ngang sắc mặt mệt mỏi đứng trước cửa, trầm giọng hỏi: "Nghiêm túc đến đâu?"
Ánh sáng nhợt nhạt ngoài hành lang theo cửa tràn vào trong phòng, làm nổi bật hình dáng
của hắn.
Tiểu Bạch ngẩng đầu, trông thấy gương mặt có vẻ ảm đạm vì bị che khuất, một cảm giác áy
náy không hiểu từ đâu ập đến."Nói cho anh biết, nghiêm túc đến đâu?" Nhan Túc Ngang từng bước một tiến lại gần: "Tình
cảm của anh đối với em có nghiêm túc không?"
Bước chân dừng lại đối diện Tiểu Bạch, hắn vươn tay ra, đột nhiên ôm Tiểu Bạch giấu vào
lòng: "Em không biết em như vậy, anh sẽ đau lòng sao?"
Giả Chí Thanh ở bên cạnh giở cái giọng thọc gậy bánh xe nói: "Tôi khẳng định, tôi đã từng
nghe câu thoại này trên ti vi rồi."
Phong Á Luân nói: "Trong mười bộ phim tình cảm, hết chín bộ là có câu này. Còn một bộ là
bởi vì nam chính diễn vai câm điếc, cho nên anh ta chỉ có thể dùng tay để diễn tả."
Cao Cần nói: "Bọn họ định ôm bao lâu nữa mới giải quyết vấn đề bên ngoài?"
"Tới trời cùng đất tận." Phong Á Luân nói: "Lúc đó phóng viên và công chúng đều đã nhắm
mắt xuôi tay hết rồi, vấn đề liền được giải quyết dễ dàng."
"Mấy người im miệng hết cho tôi." Nhan Túc Ngang quay đầu nhìn bọn họ, trừng mắt giận
dữ nói.
Thấy Nhan Túc Ngang nổi cáu, Cao Cần ngược lại bình tĩnh hẳn lên: "Tôi cũng rất muốn.
Nhưng mà tôi nghĩ những lúc như thế này, hai người có lẽ sẽ cần một người quản lý."
Giả Chí Thanh nói: "Chẳng lẽ vấn đề lúc này không phải là làm cách nào để thoát khỏi đây
hả?"
Cao Cần nhìn về phía hắn, ánh mắt quái dị.
Giả Chí Thanh cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Cao Cần đột nhiên đánh một quyền vào bụng hắn
Nhìn Giả Chí Thanh đau đớn khom lưng, Cao Cần mặt không đổi sắc nói: "Tôi nghĩ, chúng
ta bây giờ cần một chiếc xe cứu thương."
Lúc đã nằm trên cáng cứu thương, Giả Chí Thanh vừa rên rỉ vừa kéo tay áo của Cao Cần
thấp giọng nói: "Cho dù anh không đánh tôi, tôi cũng có thể diễn rất đạt mà." Sau cái đợt ở
phòng VIP trong bệnh viện, hắn cái gì cũng không tiến bộ, chỉ có bản lĩnh giả bệnh thì lại tiến
rất xa.
Cao Cần cũng thấp giọng trả lời: "Tôi đánh cậu, chỉ bởi vì tôi muốn đánh cậu."
...
"Fuck!"
Từ bệnh viện trở về, bọn họ tại nhà Nhan Túc Ngang triệp tập hội nghị lần hai.
Trải qua một thời gian để bình tĩnh lại thật dài, những choáng váng ban đầu đã qua đi, lý trí
của tất cả mọi người cũng bắt đầu trở về. Vấn đề cần suy nghĩ hiện giờ không còn là sự đột
ngột của chuyện này nữa, mà là phương án giải quyết tiếp theo.
Giả Chí Thanh chạy tới nhà bếp gọt trái cây.
Cao Cần nhìn Tiểu Bạch, hỏi từng tiếng một: "Cậu thật sự muốn rút lui khỏi giới giải trí?"
Tiểu Bạch gật đầu: "Đúng vậy. Tôi đã để dành đủ tiền rồi."
Cao Cần hỏi: "Là vì tiệm thịt heo?"
"Đó không chỉ là một tiệm thịt heo, đó còn là tâm huyết của Hùng ca, là ước mơ của tôi."
Tiểu Bạch cúi đầu xuống, chần chừ một chút, chậm rãi nói: "Thật ra, tôi không có thói quen
trò chuyện với người lạ. Bởi vì tôi nhất định phải đón ý hùa theo họ, nên đã phải cố gắng nói chuyện. Hơn nữa," cậu hơi dừng lại: "Tôi biết tôi làm không tốt. Nhưng mà tôi cũng không
biết phải làm thế nào mới tốt nữa."
Cao Cần nói: "Không, cậu làm rất tốt."
Tiểu Bạch ngẩng đầu.
Nhan Túc Ngang và Phong Á Luân đều dùng ánh mắt phụ họa theo.
Tiểu Bạch cười gượng gạo, nhàn nhạt nói: "Nhưng đây không phải là điều tôi muốn."
...
Tiểu Bạch không phải là một người nói dối bịa đặt.
Cho nên Cao Cần cũng không tiếp tục khuyên ngăn nữa, hắn nhanh chóng thay đổi trọng
tâm câu chuyện: "Rút lui khỏi giới giải trí không phải là việc có thể tùy tiện, chuyện đầu tiên
cậu phải đối mặt là hợp đồng với công ty quản lý."
Tiểu Bạch nói: "Nếu vậy, tôi phải báo trước ba tháng sao?"
...
"Không, cậu phải bồi thường tiền hủy hợp đồng."
Phong Á Luân nhìn sắc mặt bắt đầu tái mét của Tiểu Bạch, lập tức trượng nghĩa nói: "Anh
hẳn là có khả năng đối phó với Mã Thụy phải không?" Hắn trước đây lúc bỏ đi cũng đâu phải
bồi thường tiền hủy hợp đồng đâu.
Cao Cần nói: "Không chỉ có Mã Thụy, còn có hợp đồng quảng cáo." Nói thế nghĩa là, chuyện
Mã Thụy cứ để cho hắn giải quyết.
Nhan Túc Ngang trầm ngâm một lát mới nói: "Tiền không thành vấn đề."Phong Á Luân khóe miệng khẽ cong lên nói: "Cùng lắm thì tôi thay cậu ấy hoàn thành phần
hợp đồng còn lại."
Cho dù hắn đã từng rời khỏi giới giải trí, thế nhưng giá quảng cáo và tầm ảnh hưởng so với
Tiểu Bạch lại cao hơn không chỉ một bậc.
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà tôi không muốn làm phiền anh."
Phong Á Luân nhún vai nói: "Không sao cả không hề phiền."
Nhan Túc Ngang nói: "Quảng cáo nào? Tôi cũng có thể thay."
...
Cái thương hiệu quảng cáo kia chắc chắn đã kiếm lời rồi.
Phong Á Luân nói: "Tôi còn muốn nhân cơ hội này Đông Sơn tái khởi, không được tranh
giành với tôi."15
Nhan Túc Ngang nói: "Vì sao không để cho công ty quảng cáo lựa chọn?"
...
Phong Á Luân hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Cao Cần giơ tay lên nói: "Bây giờ còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Nhan Túc Ngang đứng lên: "Tiểu Bạch, em theo anh tới đây một chút."
Tiểu Bạch liếc nhìn Phong Á Luân một cái.
15 Đông Sơn tái khởi: (internet)
Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối.
Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ.
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn
phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.Phong Á Luân mỉm cười đáp trả.
Nhan Túc Ngang đứng trong phòng, chờ Tiểu Bạch tiến vào, ôm chặt lấy cậu, áp xuống
giường: "Từ nãy giờ anh đã muốn làm thế này, thực ra, anh muốn làm đến phát điên lên."
Tiểu Bạch hơi thở hổn hển: "Không được, mọi người đang ở dưới lầu."
Nhan Túc Ngang yên lặng ngắm cậu một hồi, ôm cậu tựa sát vào vai hắn, phát ra tiếng cười
trầm thấp: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... anh sao có thể để mất em."
Tiểu Bạch chậm rãi ôm chặt hắn: "Anh sẽ không mất em đâu."
"Đúng vậy, anh sẽ không. Anh sẽ không mặc cho chuyện này xảy ra, mặc dù lúc nghe được
cái tin ấy, trong nửa giờ sau đó anh gần như sống trong sợ hãi." Hắn ngẩng đầu, ánh mắt
nóng bỏng dán vào gương mặt Tiểu Bạch: "Tuy rằng không thể làm toàn bộ, nhưng mà chỉ
lướt qua thì hẳn là không thành vấn đề."
Tiểu Bạch phối hợp dâng môi lên.
Nhan Túc Ngang hung hăng hôn xuống!
Cao Cần nhìn Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch đi xuống, trêu chọc nói: "Lần trước Liên Giác
Tu nói cậu mỗi lần chỉ cần nửa giờ, tôi nghĩ trên thực ra anh ta không có trừ thời gian cậu
tắm rửa cởi quần áo rồi mặc quầo áo."
Nhan Túc Ngang tức giận nói: "Lần sau gặp lại anh ta, nhớ nhắc tôi giết người diệt khẩu."
Phong Á Luân nhìn thấy sóng yên biển lặng, rốt cuộc mới quan tâm tới vị nào đó bị trục xuất:
"Mọi người nghĩ xem, hoa quả ở nhà bếp có khả năng khó sinh hay không?"
Cao Cần nói: "Không, tôi nghĩ cậu ta đang xới đất, sau đó gieo hạt."
Phong Á Luân nói: "Vậy tôi hy vọng cậu ta có giống dưa hấu hay dưa mật."Nhan Túc Ngang nói: "...trồng trong bếp nhà tôi?"
Giả Chí Thanh đang lúc ăn uống hăng say, phát hiện ở cửa có rất nhiều ánh mắt nhìn tới.
Hắn cực kỳ vô tội quay đầu lại: "Tôi chỉ vừa mới gọt trái cây thôi."
Nhan Túc Ngang nhìn trái táo đã bị gặm hết phân nửa trên tay hắn, thở dài nói: "Chỉ là
chúng tôi quên nói cho cậu biết, gọt xong nhớ bưng ra ngoài."
Giả Chí Thanh mặt dày mày dạn gật đầu nói: "Đúng đó."
Chuyện Tiểu Bạch rời khỏi giới giải trí cứ như thế mà ngã ngũ.
Mã Thụy ban đầu có chút phê bình kín đáo, nhưng khi được biết tin Phong Á Luân sắp sửa
quay trở lại thì, lời phê bình kín đáo ngay lập tức biến thành lời cảm ơn. Suy cho cùng, bất
kể là năng lực hay sức hút, Tiểu Bạch vẫn không thể nào so với Phong Á Luân được. Mất đi
một mầm non, lại ôm về được một đóa hoa tươi, tính thế nào cũng có lời. Đêm hôm đó, Mã
Thụy ngủ thực sự rất ngon lành.
Giới truyền thông làm xôn xao một trận nhưng lại không phát hiện thấy tiến triển gì mới, cho
nên cũng đã thu cờ buông trống rút êm.
Duy chỉ có nhóm Bạch phiến là vẫn tiếp tục rầm rầm rộ rộ. Chỉ là bọn họ có thêm một khẩu
hiệu mới: "Yêu anh, ăn nhiều thịt!"
Nghe đâu chính vì thế, Tiểu Bạch đã bị lọt vào thư phản đối của hiệp hội rau xanh ở Mỹ.
--- Cao Cần vui mừng bày tỏ: điều này chứng tỏ Tiểu Bạch ở Mỹ cũng có tiếng tăm rồi.
Điều đáng nhắc đến chính là, cái tạp chí tuyên bố nắm giữ chứng cứ Tiểu Bạch và Nhan Túc
Ngang có quan hệ quả nhiên đã đem ra công bố.Đó là tấm ảnh chụp Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang từ trong phòng đi ra, từ góc độ chụp có
thể thấy được, hẳn là lấy từ camera theo dõi của khách sạn. Có điều lúc này tin Phong Á
Luân vì Tiểu Bạch mà xuống núi tiếp nhận hợp đồng quảng cáo đang được đồn thổi ầm ĩ,
cái tin tức này thật bất hạnh đã bị chôn vùi giữa sóng gió rồi.
Ngoài ra, để ăn mừng Cao Cần cuối cùng cũng đã đồng ý cho Phong Á Luân xuất đầu lộ
diện, Liên Giác Tu đặc biệt công bố một bộ phim mới - "Ngục Giam Lệ".
Cốt truyện so với suy nghĩ trước đây của hắn có chút khác biệt.
Là chuyện về Phong Á Luân đóng vai người mới vào tù cùng với Nhan Túc Ngang đóng vai
đại bàng trong tù cùng đấu mưu đấu trí, rốt cuộc cả hai đều coi trọng lẫn nhau.
Kể từ khi Phong Á Luân xuất hiện cho tới nay, số lần hợp tác chung với Nhan Túc Ngang rất
ít, theo lời của giới truyền thông thì, chính là hai con hổ không thể chung rừng, lần hợp tác
này đương nhiên khiến cho tất cả các tạp chí lớn cùng toàn bộ fan hâm mộ săn đuổi ráo riết.
Trong tình cảnh tin đồn nhảm bay ngập các phương tiện thông tin giải trí như thế, chuyện
Tiểu Bạch rút lui khỏi giới giải trí đã nhanh chóng trở thành chuyện cũ, thay vào đó, chính là
một tiệm thịt heo siêu nổi tiếng ---
Người qua đường giáp: Anh có xem quảng cáo hôm qua không?
Người qua đường ất: Quảng cáo nào?
Người qua đường giáp: Là cái có Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân, còn có Tiểu Bạch
đóng, lại còn do Liên Giác Tu đạo diễn nữa đó.
Người qua đường ất: À, là "Ngục Giam Lệ" đó hả? Nhưng mà không phải vẫn chưa
bắt đầu quay sao? Bây giờ vẫn đang chiếu "Nam Nhân Lệ"
mà, xem cực đỉnh, nhưng lại không có Phong Á Luân.Người qua đường giáp: Tôi không nói phim đó. Cái tôi nói là quảng cáo, quảng cáo
tiệm thịt heo.
Người qua đường ất: Chuỗi cửa hàng thịt heo quốc tế hả?
Người qua đường giáp: Không phải, là tiệm thịt heo Hùng Hùng đó. Tôi đi rồi, chỉ là
một cửa hàng nhỏ tổng cộng khoảng mười mét vuông thôi.
Người qua đường ất:...
Người qua đường giáp: Có điều bên ngoài có treo ảnh của Nhan Túc Ngang, Phong Á
Luân.
Người qua đường ất:...
Người qua đường giáp: Nghe nói ông chủ tiệm là Tiểu Bạch.
Người qua đường ất cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ: À, tôi nhớ ra rồi. Tiểu Bạch có nói
cậu ta rút lui khỏi giới giải trí là để mở tiệm thịt heo.
Người qua đường giáp: Phải phải.
Người qua đường ất: Cậu ấy mời Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân làm người phát
ngôn hả?
Người qua đường giáp: Hình như là vậy đó.
Người qua đường ất: Cửa hàng tổng cộng chỉ có mười mét vuông?
Người qua đường giáp: Ừ, tôi xác thực rồi.
Người qua đường ất:... Vậy thịt heo ở đó có phải từ nhỏ tới lớn đều được nuôi
bằng bào ngư không?Người qua đường giáp: Không biết nữa, tôi chỉ biết là tôi mua về nhà nấu thử, thì thấy
nó đúng là thịt heo.
Người qua đường ất:...
Cho dù bên ngoài có xôn xao ầm ĩ như thế nào, tóm lại, cuối cùng thì tiệm thịt heo Hùng
Hùng của Tiểu Bạch đã khai trương thuận lợi. Hơn nữa từ khi khai trương, số người tới mua
thịt heo luôn xếp hàng kéo dài đến lề đường đối diện.
Rất nhiều người tới mua thịt heo vẫn còn mặc áo T-shirt màu trắng, vừa xếp hàng vừa hô
"Còn người mặc áo vàng này, mở tiệm karaoke thường xuyên gạt tiền của chúng ta đó."
Giả Chí Thanh gật gật đầu: "Chuyện này tôi có biết."
Cao Cần vỗ vỗ vai hắn, đi vào phía trong.
Cảnh sát giao thông hỏi: "Tôi muốn mua thịt sườn, bao nhiêu tiền một cân?"
"Một nghìn rưỡi."
Cảnh sát giao thông: "..."
Ông chủ Kim Tự Tháp nói: "Cậu đang cướp tiền hả?"
Giả Chí Thanh nói: "Tôi chỉ muốn lấy lại tiền bị cướp."Lúc Liên Giác Tu đi đến, vừa lúc thấy ông chủ Kim Tự Tháp và cảnh sát giao thông cùng
nhau đi ra, trong tay còn cầm một cái túi trong suốt đựng chút xíu thịt xay.
Liên Giác Tu đi vào cửa hàng, trước tiên tóm lấy Giả Chí Thanh hung hăng hôn một cái, sau
đó lấy hơi hỏi: "Hai người vừa nãy tới đây làm gì vậy?"
Giả Chí Thanh thở hổn hà hổn hển một lúc, mới nói: "Tới mua thịt heo."
"..." Liên Giác Tu kinh ngạc hỏi: "Vì sao mua ít như vậy?"
"Bởi vì bọn họ chỉ mang theo có năm mươi mấy đồng."
...
"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Liên Giác Tu nhìn hắn □ nói: "Tối hôm nay chúng ta
có thể..."
Giả Chí Thanh đáp như đinh đóng cột: "Không được."
Liên Giác Tu nhảy dựng lên: "Vì sao?"
"Không vì sao cả." Giả Chí Thanh xoay người, âm thầm suy nghĩ: mới có đồng ý hôn môi
thôi, từ sáng tới tối hắn đã giống như miếng thạch rau câu mút rồi, nếu mà đồng ý cái kia
nữa, hắn không phải suốt ngày sẽ giống như cái lư hương bị cắm đầy nhang?
Cao Cần từ bên trong ló đầu ra: "Hai người vẫn còn ở giai đoạn học sinh tiểu học nắm tay
nhau hả?"
Liên Giác Tu cắn răng nói: "Cút."
Nghe tiếng cười chế giễu của Cao Cần, Liên Giác Tu xót xa ngẩng mặt nhìn trời.Cả đám kia đều đã trọn vẹn cả rồi, còn mình hắn phải ngửa mặt lên trời tru như sói bao
nhiêu đêm nữa đây chứ?!
Đằng nào thì giễu cợt cũng đã bị giễu cợt rồi, kém cỏi cũng đến thế là cùng, vẫn phải xem
chuyện làm thế nào để tiến triển tiếp quan trọng hơn, Liên Giác Tu quyết định xin viện trợ
bên ngoài.
Cho nên tối chủ nhật, hắn mượn cớ tụ tập, đặc biệt hẹn riêng đám Nhan Túc Ngang ra
ngoài.
Tụ tập tại khách phòng riêng, đồ ăn thức uống dâng lên đầy đủ, Nhan Túc Ngang và Cao
Cần chỉ chăm chăm gắp đồ ăn, Phong Á Luân và Tiểu Bạch chỉ chăm chăm ăn, cả nửa ngày
chẳng có ai mở miệng.
Liên Giác Tu rốt cuộc nhịn hết nổi nói: "Mấy người mới từ Châu Phi trở về hả? Có thể bớt ăn
Hắn đã đoán đúng khúc đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc.
Nhan Túc Ngang chậm rãi buông cậu ra, bình tĩnh hỏi: "Có thể kể rõ ràng một chút không?"
Tiểu Bạch kể: "Bởi vì phóng viên tới rất đông, phá hỏng cả cửa hàng. Cho nên anh Cao Cần
bắt bọn họ xếp hàng, mua mười cân thịt heo, mới trả lời một câu hỏi."
...
Quả nhiên là Cao Cần xúi Tiểu Bạch làm ra chuyện này mà.
"Vậy ngày hôm nay hỏi gì thế?"
"À. Có người hỏi em và anh có phải thật sự ở chung một chỗ hay không."
Nhan Túc Ngang nói: "Vậy em trả lời thế nào?"Tiểu Bạch nói: "Em nói anh đang ở nước Mỹ, không có ở chung một chỗ."
...
"Còn gì nữa?"
"Còn có chúng ta có phải sống chung không. Em nói anh sống ở khách sạn bên Mỹ."
...
"Anh và em đã đi tới bước nào rồi. Em nói anh thường lái xe, rất ít khi đi bộ."
...
Nhan Túc Ngang hỏi: "Cứ như vậy mà bán hết sạch thịt heo?"
"Ừ." Tiểu Bạch hài lòng gật đầu: "Em và anh Tiểu Bát đã bàn bạc với nhau rồi, ngày mai anh
ấy sẽ giao nhiều thịt hơn."
Nhan Túc Ngang vén mớ tóc mai trên trán cậu, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại
nói: "Chuyện của tôi nhờ cậu tôi muốn thay đổi... cứ để cho phóng viên tới càng nhiều càng tốt."PHIÊN NGOẠI 3: ĐỒNG NGHIỆP MỚI TỚI
Từ khi Giả Chí Thanh bị Liên Giác Tu vừa lường gạt vừa uy hiếp bắt cóc tới Mỹ xong, tiệm
thịt heo lại càng bận đến tối mắt tối mũi.
Vì vậy Tiểu Bạch dưới sự thúc giục hết lần này tới lần khác của Nhan Túc Ngang, cuối cùng
quyết định tuyển người.
Tiệm thịt heo Hùng Hùng bây giờ đã nổi tiếng không thua kém IBM, cho nên quảng cáo
tuyển dụng vừa đăng trên mạng một cái, thư xin việc ngay lập tức nườm nượp gửi đến.
Bởi vì số người quá đông, Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch đành phải lôi Cao Cần và Phong Á
Luân, mỗi người một phần tư mà chọn lọc.
Cuối cùng kết quả tuyển chọn như sau:
Nhan Túc Ngang: 8 người.
Cao Cần: 1 người.
Tiểu Bạch: 123 người.
Phong Á Luân: 12 người.
...
Nhan Túc Ngang nhìn Tiểu Bạch ôm một cái thùng khá nặng đi vào, rồi lại mang một cái
thùng còn nặng hơn nữa đi ra, toát mồ hôi nói: "Em xem hết sao?" Không ngờ rằng Tiểu
Bạch lại cũng có lúc lười biếng nha. Nhưng mà có lén thì cũng lén không để lại dấu vết chứ.
Tìm đại một hai hồ sơ đối phó không phải rất tốt sao.Tiểu Bạch nói: "Em hồ sơ nào cũng xem qua."
Cao Cần hỏi: "Cậu cảm thấy bọn họ đều tốt hết hả?"
Tiểu Bạch gật gật đầu nói: "Phải." Cậu giơ từng hồ sơ từng hồ sơ lên giảng giải: "Cái này lúc
tiểu học đã từng làm lớp trưởng. Cái này học trung học đã được khen thưởng cuộc thi đọc
diễn cảm. Cái này lúc ở nhà trẻ đã được sáu đóa hoa hồng."
...
123 trừ đi 3, mỗi người 41, rất công bằng.
...
Sau cùng cũng tuyển ra được tổng cộng 27 người, sau đó lại tuyển chọn chéo cho nhau, còn
được 3 người.
Cao Cần gật gật đầu nói: "Vậy phỏng vấn đi."
Một sinh viên chưa tốt nghiệp của một đại học nổi tiếng chuyên ngành ngoại ngữ.
Tiếng Anh cấp 8, tiếng Nhật cấp 1.
Phỏng vấn là Nhan Túc Ngang.
Cao Cần, Phong Á Luân ở phía sau buông rèm chấp chính.
Vừa ngồi xuống, người này liền lách cha lách chách mở miệng.
Một phút sau, Nhan Túc Ngang cái gì cũng chưa nói, người ta đã bỏ đi rồi.
Thời gian quay ngược lại, đem lời tiếng Anh của người đó phiên dịch thành tiếng Trung như
sau:Tôi là fan hâm mộ trung thành của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thực sự quá dễ thương, đôi mắt
long lanh, môi hồng líu lo, mỗi lần nhìn thấy khiến cho người ta hận không thể nhào tới hôn.
Đáng tiếc là, một bông hoa lài lại cắm bãi phân trâu. Ôi, cậu ấy làm sao lại vừa mắt anh chứ,
cho dù là mắt lờ đờ dính ghèn cũng không thể nào như thế được. Ồ, đương nhiên là mắt
của Tiểu Bạch đáng yêu không có ghèn rồi. Ôi, chết tiệt, tôi biết được lần này tôi phỏng vấn
thất bại rồi, nhưng mà tôi sẽ không buông tha đâu. Trời, gặp phải anh tôi thật cảm thấy ngán
ngẩm mà. Không nói chuyện với anh nữa, đỡ phải ăn mất ngon. Tôi đi đây.
Nghe được tiếng cười của Phong Á Luân và Cao Cần đằng sau tấm rèm, Nhan Túc Ngang
mặt không biểu tình đem sơ yếu lý lịch xé thành trăm mảnh.
Người kế tiếp, là một nghiên cứu sinh về rùa biển.
Phỏng vấn chính là Cao Cần.
Có điều người này vừa mới tiến tới đã trực tiếp đi ra ngoài, trong miệng lầm bầm than thở
lớn tiếng: "Ủa, Đại Thần đâu? Phong Á Luân đâu? Tiểu Bạch đâu? Tại sao lại là một ông già
vậy chứ!"
...
Nhan Túc Ngang ở phía sau ra sức đập bàn.
Người cuối cùng, là nhân tài của một xí nghiệp nổi tiếng.
Nhìn thấy vết xe đổ, Phong Á Luân vừa chờ hắn ngồi xuống xong đã trực tiếp cướp lời:
"Tiền lương chúng tôi trả là một ngàn hai, mỗi tháng căn cứ theo kết quả kinh doanh của
cửa hàng cùng với biểu hiện của cậu mà phát tiền thưởng. Mỗi tuần làm việc bốn mươi giờ.
Cuối năm có nửa tháng nghỉ Tết. Có vấn đề gì hay không?"
"Như vậy cuối năm có được chia hoa hồng không?" Nhân tài đẩy đẩy kính nói: "Hơn nữa
cửa hàng thịt heo bây giờ đã nổi tiếng rồi, anh chắc là đang suy nghĩ vấn đề thị trường. Tôi cảm thấy thị trường rất có tiềm năng. Đương nhiên, nếu mà thành công trên thị trường, tôi hi
vọng tôi có thể có được một số cổ phần nhất định cùng với vị trí phó chủ tịch hội đồng quản
trị... blah blah blah."
...
Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân và Cao Cần ngồi trong phòng, nhìn nhau câm lặng.
Tiểu Bạch đẩy cửa bước vào: "Các anh đã tuyển được người chưa?"
Nhan Túc Ngang chầm chậm lắc đầu.
"Vậy quá tốt." Tiểu Bạch cười nói: "Tôi đã thuê được người rồi."
...
Nhan Túc Ngang cảnh giác nói: "Người đó là đến hưởng ứng lệnh triệu tập gì đó có phải
không?"
Tiểu Bạch nói: "Không phải đâu. Cậu ấy nói cuối năm kết hôn, muốn ổn định công việc."
Nhan Túc Ngang an tâm. Muốn kết hôn chứng tỏ sẽ không có suy nghĩ không an phận với
Tiểu Bạch.
Cao Cần hỏi: "Vậy cậu ta có nói muốn chia hoa hồng, cổ phần hay vị trí chủ tịch gì đó các
loại không?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút nói: "À, cậu ấy bảo mỗi ngày phải phát một cây kẹo que."
Cao Cần, Phong Á Luân: "..."
Nhan Túc Ngang chậm rãi nói: "Chiếc QQ của cậu ta đã sửa được chưa?"
Tiểu Bạch nói: "Vốn là sửa xong rồi, có điều bây giờ lại bị xe kéo đi rồi."Nhan Túc Ngang nói: "Là vì đụng cột điện?"
Tiểu Bạch nói: "Cậu ấy đã thay bằng cây xanh."
Nhan Túc Ngang: "... Không ngờ là chất lượng của QQ cũng không tệ lắm."
PHIÊN NGOẠI 4: TRỞ VỀ CHỐN CŨ
Một ngày nọ, Đại Thần đột nhiên nhớ ra đã lâu thật lâu mình không có hẹn hò với Tiểu Bạch,
vì vậy hắn ta quyết định hâm nóng lại những giây phút ngọt ngào ban đầu, kéo Tiểu Bạch đi
du thuyền ban đêm.
Chỉ là lúc hắn đi lại quên mất một chuyện - đặt trước.
Cho nên khi đến nơi chỉ nhìn thấy có một chiếc thuyền.
Một chiếc thuyền mui trần.
Tiểu Bạch hướng tới ông lão chèo thuyền chào hỏi: "Chúng tôi lại đến nữa nè."
Ông lão chèo thuyền cực kỳ cao hứng đỡ bọn họ lên thuyền, sau đó thần thần bí bí cười nói:
"Thuyền của tôi mới được nâng cấp đó nha."
Nhan Túc Ngang hỏi: "Gắn động cơ Ferrari hả?"
Ông lão chèo thuyền nói: "Làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Thực ra là, tôi đã lắp một cái mui
thuyền."
Nhan Túc Ngang mừng rỡ. Ông ấy cũng hiểu được xe thể thao mui trần chính là phải có mui
trần, không phải mui trời: "Mái che ở đâu?"
Ông lão chèo thuyền nói: "Các cậu nhìn phía sau đi."
...
Nhan Túc Ngang hỏi: "Khi tôi ấn một cái, nó tự động giăng lên hả?"
Ông lão chèo thuyền nói: "Cái này điều khiển bằng giọng nói. Cậu chỉ cần kêu một tiếng
"Lên"."Nhan Túc Ngang: "..."
Tiểu Bạch hiếu kỳ kêu: "Lên".
Ông lão chèo thuyền dừng thuyền lại, đi về phía đuôi thuyền, sau đó miệng vừa hô "Úm ba
la xì bùa" vừa đem vài tấm áo mưa nối lại thành một cái áo mưa khổng lồ trùm qua đầu bọn
họ.
Tiểu Bạch vỗ tay nói: "Rất hiện đại đó."
...
Nhan Túc Ngang nói: "Ông có thể không nói câu nào được không?"
Ông lão chèo thuyền hỏi: "Cậu có chắc là không cần tôi nói cho cậu biết cách nào đem thu
về không?"
Nhan Túc Ngang: "..."
Tiểu Bạch nói: "Thu."
Ông lão chèo thuyền úm ba la xì bùa thu về xong, sau đó khen ngợi: "Cậu so với bạn của