Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 12: tưởng gì ghê gớm lắm…




Nhưng mà nghĩ lại cái ấy của thái giám thì có gì đâu mà coi, aizz, thiệt là rãnh mà, làm mất thời gian của trẫm a, lãng phí, lãng phí, thà ngắm tiểu tài liếm chân còn khá hơn .
Mà… thái giám bị chặt cái đó, thì họ đi tiểu làm sao nhỉ ? nếu là giống đực với cà rốt còn nguyên thì nàng còn tưởng tượng được thông qua quãng thời gian nghiên cứu nam cung đồ suốt 5 năm( chú ý không phải xuân cung đồ đâu nhé :v). càng nghĩ thì lại càng tò mò, thế là nàng lại tiếp tục quan sát để gia tăng vốn kiến thức của nàng để trị quốc sau này.(mm :cái gì cũng nói được, hàn kỳ(lườm…), mm :ẳng…(chạy))

Hắn bước lên khỏi bờ hồ để thay đồ, nàng vô tình liếc nhìn phần thân dưới trần trụi còn lại của hắn.(mm :vô tình… à ừ hỉu hỉu)
Nàng bất ngờ đến mắt chữ a mồm chữ o, ???, cái …cái đó của tiểu lương tử sao lại giống nam còn nguyên thế nhỉ ?
Nàng dụi dụi mắt, điều hòa suy nghĩ lại sao cho trong sáng, sau đó lại mở mắt quan sát, hử, y cũ mà, chẳng lẽ bị quáng gà à.

Chẳng lẽ chỉ cần cắt đi chỗ lông đó đi là được rồi à(mm : =,= phần dưới a ý trụi lủi ấy mà), ồ, thì ra lông mu có khả năng truyền giống à, ừm ừ, hiểu hiểu, thế mà cứ tưởng cái cục lạp xưởng mới có giá trị, hóa ra là vật trang trí thôi àh. Thế mấy thằng cha không có lông ở chỗ đó đều triệt sản hết sao…. Nàng vừa nghĩ vừa cảm thấy mình thật thông minh, tiếp thu kiến thức rất giỏi a…
Lúc còn đang vừa ậm ừ vừa suy tưởng, mà không biết chàng trai đã mặc xong đồ và đi ra chỗ khác.

Liếc theo bóng hình đó, nàng nghĩ :
- xì, thái giám tưởng cắt cái gì ghê gớm lắm, thế mà la lối om sòm ai dè đâu, aizzz...