Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 59: nữ nhân nàng có giỏi thì đừng vô tiểu quan quán o.0…




lời tác giả: quên mẹ nó trailer đi, thi gì mà thi, đăng luôn :3 TT,TT, cám ơn sutrang nếu không ta sẽ không quyết tâm đâu....
Cứ thế, một tháng sau kinh thành tưng bừng chúc mừng, quần chúng gào thét sung sướng.
Vì sao ư?
Không vui sao được khi ngày hôm nay là ngày nàng tiểu thư nhà phủ tướng quân nổi danh tai tiếng ác bá lên đường thành thân sang đất nước xa xôi.
a…cuối cùng bọn họ có thể hít không khí tự do trong lành rồi a…
...
ngược lại, tâm trạng đám nam sủng của ngọc diệu liên lại buồn bã đau lòng.
Trên đời có một số loại người có sở thích khá đặc biệt, đó chính là - ưa ngược.
Và không may cái đám người ấy lại lọt hết vô cái đám nam sủng này.
Lúc đầu là họ bị nàng dùng âm mưu bỉ ổi để cướp đoạt “trinh tiết” nhưng không hiểu sao khi càng ở chung với nàng, càng tiếp xúc với nàng thì lại không biết từ khi nào đã phải lòng nàng rồi.
Họ khóc lóc năn nỉ muốn cho họ theo chăm sóc ân cần nàng nhưng nàng lại thả tự do, không muốn liên lụy đến bọn hắn.


Đoàn người rước dâu dài dằng dặc đến nỗi đoàn người đi đầu thì sắp bước qua cổng thành còn đoàn người đi cuối thì vừa lúc đi qua cổng hoàng cung.
Ngọc diệu liên vừa được phong danh hiệu tụ hiền công chúa thì lập tức được đưa lên kiệu hoa được trang trí lộng lẫy xa xỉ.
Trong suốt buổi lễ tấn phong thì nàng ta luôn nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc nhưng vừa bước vào kiệu hoa thì lại trở nên ủ dột nhanh chóng.
Nhìn bộ phục sức lộng lẫy trên người, nàng ta lại không hẹn mà thở dài một tiếng.
Lẽ ra hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của một người con gái, nhưng đối với nàng ta đó lại là điều ngược lại.
Không biết cuộc đời của nàng ta rồi sẽ trôi dạt về nơi đâu…

Lúc này ở một con đường hoang vắng của kinh thành có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang bước trên phố.
Con đường tuyệt đẹp cổ xưa với những nhánh rêu mọc bám dày đặc trên những bức tường cao, những nụ hoa, đóa hoa nở màu tím nhạt xinh xắn.
Những chậu hoa nhỏ mẫu đơn, tử đinh hương … được trồng ở dọc đường hoặc trên khung cửa sổ.
Những ngọn đèn đầy màu sắc đủ kiểu kiểu dáng được treo liên kết với nhau khắp dãy phố.
Gạch lót nền được xây bằng những khối đá to tạo nên khung cảnh lãng mạn.
Có thể nói không sai đây chính là khu phố tình nhân nổi tiếng ở kinh thành, bình thường rất đông người, nhưng tại vì hôm nay là ngày hòa thân đi xứ của tụ hiền ngọc diệu liên nên mọi người đều tò mò tập trung đứng ở đường chính cả.
Khung cảnh lãng mạn là thế, xinh đẹp là thế với điều kiện là trừ đi đoạn độc thoại của nam nhân kia.
Thân ảnh nam nhân to lớn, đôi chân cứ bám theo thân ảnh nữ nhân xinh xắn kia còn cái miệng thì bô bô liên tục giả bộ đáng thương:
- vợ yêu… nàng đi đâu thế… nàng đi đâu thế…vợ yêu…đừng đi nhanh quá…con tim yếu ớt của phu quân sẽ không theo kịp mất…vợ…
Nàng làm lơ rồi tiếp tục đi về phía trước, đến đoạn một ngã tư thì nàng hướng bên phải mà đi bỏ mặc ai đó đang bô bô ở đằng sau.
Hắn mặt dày nói tiếp:
- vợ yêu…vợ…phu quân mệt quá…phu quân bị thương rồi này…vợ xem cho phu quân với…
tiếp tục lơ…
hắn đúng lúc ngước mắt lên nhìn thì không nhịn nổi mà giật nảy mình.
Đây…đây…không phải là phố đèn đỏ sao…
Đừng nói với hắn là nàng định vô lầu xanh lần nữa nha.
Nhưng mọi việc lại vượt quá tầm kiểm soát khi nàng ta bỗng dưng thắng lại làm hắn dừng không kịp mà đụng vào người nàng, giả bộ yếu đuối làm nũng nói:

- vợ yêu…phu quân đau…
nàng không hỏi liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, rồi đi vào một khu nhà nào đó…
môi hắn run lẩy bẩy.
nàng…nàng vô thật sao…
lại liếc lên nhìn khu nhà này là chỗ nào thì không nhịn nổi mà giật nảy mình…
ngọc…quan quán…
đây… đây không là kỷ viện nam sao?
(mm: sao ca lại biết rõ thế ạ, có phải từng vô không nhỉ :3)
Hắn không nhịn được mà trái tim run rẩy…
Chẳng…chẳng lẽ một mình hắn đáp ứng nhu cầu cho nàng không đủ sao?
Nhu cầu nàng mạnh thế sao?
Hắn không nhịn mà gào lên với thân ảnh sắp bước qua cánh cửa:
- vợ…vợ đừng thế…có gì về nhà chúng ta bàn tiếp…hay…hay là phu quân tăng công suất nhé…đừng tìm kỹ nam làm gì…có ngày bị giang mai đó…vợ ơi…
còn đang nói thì hắn nhìn thấy nàng thì thầm to nhỏ cực kỳ thân thiết với một tiểu quan đứng ở cửa, đôi môi của nàng chỉ cách một chút là chạm vào tai đối phương.
Hắn không nhịn nổi mà khí nóng kiêm dấm chua bốc phì phì trên đầu, tiếp tục nói:
- vợ…tên đó bị giang mai đó…phu quân thề luôn, hồi hổm phu quân thấy da tên đó nổi đầy ghẻ đấ…
(mm: sao biết hay vậy, từng cởi quần áo người ta coi ah! (cười ám muội))
Hắn chưa nói xong thì hai chiếc dép đã phăng ngay vô mặt hắn, đồng thời phát ra hai tiếng mắng:
- mẹ ngươi bị giang mai, cả dòng họ ngươi mới bị giang mai!!!???
Thân ảnh nữ nhân thì trừng mắt nhìn hắn còn thân ảnh nam nhân thì lấy khăn tay lau lau chấm chấm nước mắt, sau đó hứ một tiếng lắc mông đi vào nhà.
(mm: o.0)
Nàng liếc mắt, môi nhếch lên khinh bỉ hắn rồi cũng hùng hồn bước vào, mặc xác tiếng la phía sau:
- nàng…nàng có giỏi thì đừng vô đó…hiểu chưa…hiểu chưa hả…này này này…đứng lại, ta nói đứng lại cơ mà…ôôô…vợ bỏ phu quân ô ô…vợ ơiiiii….
Một lúc sau thấy ai đó không bị cảm động bởi nước mắt cá sấu thì khuôn mặt đẫm nước mắt trở nên thâm trầm đôi mắt híp lại tính toán rồi rất nhanh cũng bước vào tiểu quan quán.

Trong lòng hắn gào thét: bảo vệ vợ a….
(mm: đám ám vệ của hắn ta thì đã đơ toàn tập ngay từ lúc hắn bám theo nàng ở hoàng cung rồi ạ, nên ta không muốn lãng phí văn phong để miêu tả biểu cảm há hốc mồm của bọn họ a)

Hắn yêu kiều ngọt ngào bám sát theo nàng, vợ hiền con thảo vừa lấy cánh tay ôm chặt nàng vừa phóng tia laser cảnh cáo từng đám tiểu quan bên cạnh làm họ không dám lại gần.
Nàng đi theo tên tiểu quan phía trước rồi ghé vào một căn phòng ở tầng 2, đưa ít tiền cho hắn ta rồi đuổi ra ngoài chỉ chừa lại hai thân ảnh đang “ôm nhau thắm thiết”.
Trong lòng hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm…
Hên là nàng không kêu ai tiếp nha, nếu không thì hắn sẽ xử tên đó thành “thám giái” luôn. (thầm: akakakkaka…)
Ngước mắt quyến rũ mị hoặc lên nhìn nữ nhân đáng hận đang nhàn nhã ngồi uống trà bên cạnh, cánh tay đang ôm vòng eo nàng tự động siết chặt, mặc cho nữ nhân hơi khó chịu hắn chu môi muốn hôn lên môi nàng thì đúng lúc nữ nhân quay mặt sang làm hắn chỉ chạm được vào má nàng.
Hắn hận… một chút nữa…một chút nữa thôi mà…
Ai oán nhìn nàng nhưng hình như ai kia lại không chú ý đến, đôi mắt liếc nhìn một khoảng tường trống không, bình thường.
Lúc này một khoảng trống dần hiện ra sau bức tường tạo thành một cánh cửa, một nam nhân đẹp trai quyến rũ mặc đồ kimono bước ra.
Người đàn ông đó bất ngờ khi thấy có một người dư thừa đứng trong phòng, đôi mắt vô tình hay cố ý mà liếc nhìn nàng.
Thấy nàng gật đầu thì mới yên tâm ngồi xuống.
Nàng mở miệng:
- chỗ tiểu nguyệt xử lý đám quan lại lần trước như thế nào rồi?
hắn ta đáp:
- đã xong, chúng đang bị nhốt ở nhà tù dưới tầng hầm, người có đi coi không?
Nàng gật gật đầu chấp nhận rồi theo nam nhân kia mà vào mật đạo lần nữa.
Hắn tuy bất ngờ, nghi hoặc mọi chuyện nhưng thấy nàng ngầm chấp nhận hắn (mm: không quan tâm thì có) thì trong lòng không khỏi vui sướng, liền mặt không đỏ đi theo nàng bước vào mật đạo.