Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 78: Đã Là Quá Khứ



Hôm nay Tiêu Nhất Hàn đột nhiên dẫn cô đến công ty, mọi người đã không còn ngạc nhiên khi thấy cô đến đây nữa, nếu là trước kia sớm đã có nhiều chuyện để soi mói, nhưng bây giờ khi tất cả đều biết cô là vợ hắn, hầu như đã có thái độ khác hẳn.


" Được rồi, tùy ý đi dạo đi, anh giải quyết xong công việc sẽ quay lại" Tiêu Nhất Hàn mặc trên người bộ âu phục màu đen, tôn lên vẻ đẹp lãnh đạm cùng trưởng thành của hắn, ngoại trừ người hắn yêu thương ra, sẽ không ai nhìn thấy được sự dịu dàng hiếm có của Tiêu Nhất Hàn.


" Vâng" Doãn Lạc Lạc gật đầu nhìn hắn đi vào trong phòng họp, cô bắt đầu đi xung quanh nhìn ngắm một lượt, trước kia thật khó để có thể mang một tâm trạng ung dung ngắm cảnh vật, nghĩ đến thôi đã không có rồi, huống hồ là chi tiết đem mọi cảnh vật xung quanh thu vào tầm mắt chứ.
Cô thật sự muốn đến văn phòng quản lý Trương thăm xem bà ấy như thế nào, đã bao năm rồi, không biết mọi người có còn nhớ đến mình. Nhấn dãy số trên thang máy, cửa vừa mở, đột nhiên người bên trong đã mở miệng nhanh hơn cô " Lạc Lạc, muốn gặp được em thực sự quá khó" là Âu Thành Phong, hắn vẫn dáng vẻ lạnh lùng oai phong như trước kia, đôi mắt đen phượng hẹp dài tựa như đêm đen lãnh khốc, kiêu ngạo mà hùng mãnh vẫn khiến cô nhớ lại cảm giác lần đầu tiên được gặp hắn, phải chăng tất cả bây giờ đã là chuyện của quá khứ.


" Âu Thành Phong, thật trùng hợp quá" cô gượng cười nhìn hắn, đáy lòng vẫn cư nhiên nổi lên một đợt áy náy, hắn chờ đợi cô ba năm, bên cạnh cô, giúp đỡ cô ba năm, đổi lại là sự vô tâm của bản thân mình, cô biết mọi thứ bây giờ có nói thêm cũng chẳng được gì.


" Gặp lại em vẫn mang bộ dáng trước kia, thật khiến người khác vẫn luôn muốn hoài niệm lại, chúng ta tìm nơi nói chuyện được chứ" Doãn Lạc Lạc ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, sau đó gật đầu.


Đây chính là sân thượng trên công ty, chiều cao lên tới tận bên trên nên rất có nhiều làn gió thổi mạnh vào bên trong, mùi hương của những cánh hoa lưu ly vẫn tỏa nhẹ xung quanh, đúng thật là một bầu không khí vừa trong lành lại mát mẻ.


" Của anh đây" Cô đưa cho Âu Thành Phong một ly cà phê nóng vừa mới pha xong, sau đó lặng lẽ tựa người vào lan can, để mặc cho những cơn gió thổi tung mái tóc dài đen mượt.
" Hắn ta đối xử tốt với em chứ" thật lâu sau Âu Thành Phong mới mở miệng nói, giọng nói mang theo chút đượm buồn cùng cô đơn, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người con gái sâu đậm đến thế, lại là cô gái chưa từng thuộc về mình, thật nực cười, bao nhiêu năm lăn lộn trong thương trường, bỏ qua biết bao nhiêu cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, để rồi yêu một người chẳng hề yêu mình, nhưng hắn chỉ cần biết, hắn mãi yêu cô thế là đủ rồi, đây cũng có thể được xem như mối tình khắc cốt ghi tâm, đời người ai rồi cũng sẽ trải qua những tình cảm đó, hắn cũng không ngoại lệ.


" Rất tốt" Doãn Lạc Lạc trả lời trong niềm vui khi nghĩ đến Tiêu Nhất Hàn, nhưng bất chợt lại thở dài, nghĩ lại lỗi cũng là do mình, là do cô đã đồng ý từ bỏ Tiêu Nhất Hàn để đến với Âu Thành Phong, nhưng không ngờ trái tim cô từ đầu đến cuối chỉ luôn có một mình Tiêu Nhất Hàn, hóa ra để quên đi một người mà mình đã từng rất yêu lại không đơn giản như vậy, ví như cô đã từng tổn thương đến tình cảm của Âu Thành Phong" thực sự xin lỗi anh"
Âu Thành Phong uống một ngụm cà phê, khẽ bật cười " Lạc Lạc, em thật ngốc, em có làm gì sai đâu chứ"


" Là em đã tổn thương đến anh, cũng không hy vọng anh sẽ tha thứ"


" Chỉ cần em hạnh phúc là được rồi, trước giờ lúc nào anh cũng thấy em buồn phiền, thật khó để tìm nét mặt vui vẻ của em vào lúc này, nếu đã là quá khứ, vậy chúng ta có thể làm bạn tiếp tục hay không"


Doãn Lạc Lạc xoay người qua phía hắn, lúc đó có hơi ngạc nhiên, hắn thực sự không có giận, chỉ là cô cảm thấy tình cảm cũng không nên miễn cưỡng, hy vọng hắn cũng sẽ tìm được người yêu thương hắn thật lòng, trọn đời trọn kiếp.


" Được chứ, chúng ta sẽ là bạn tốt" Doãn Lạc Lạc đưa tay ra chủ động bắt tay hắn, một cơn gió nhẹ khẽ thổi ngang qua, ánh mặt trời cũng chiếu xuyên qua mặt kính, rọi thẳng vào bên trong, nơi có hai bóng người vui vẻ đang đứng song song.


" Anh có việc đi trước đây, gặp lại sẽ nói chuyện với em nhiều hơn, còn có..." Âu Thành Phong hơi miễn cưỡng lôi từ trong túi áo khoác ra một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ hoa mỹ, cách trang trí cũng cực kỳ chú trọng đường nét " Đây là chiếc nhẫn anh dự tính sẽ dùng nó trong ngày cưới của chúng ta, chỉ tiếc là không còn cơ hội nữa, em giữ nó có được không, coi như là lần cuối cùng anh được tặng cho em"
Doãn Lạc Lạc nhìn hắn, vốn định muốn từ chối, bởi vì món quà đó cực kỳ quý giá, mà điều khiến cô không muốn nhận nhất chính là hắn đối xử quá tốt với mình, tốt đến mức càng khiến cô thêm áy náy.


" Em..."


" Được rồi, cầm lấy đi, hẹn gặp lại" Âu Thành Phong cầm tay cô nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào, sau đó xoay lưng rời đi, bóng lưng thẳng tắp của hắn từ từ biến mất trước mặt cô, hóa ra mọi thứ đều do tình cảm con người gây ra, lại cứ luôn làm đau khổ lẫn nhau.
Bên trong căn phòng to lớn rộng rãi, tất cả mọi người đều sợ hãi lau mồ hôi, lo lắng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, đáy lòng không khỏi run rẩy.


" Thật là bực mình, các người có mắt không, chỗ này cũng không biết nên làm như thế nào à, đúng là ngu xuẩn" Giang Manh Manh tức giận đá bay đống lộn xộn qua một bên. Nóng nảy ngồi chễm trệ trên ghế sô pha, không thèm để ý đến sắc mặt bọn họ đã trắng bạch đến mức khó coi.


" Xin lỗi Giang tiểu thư, hôm nay cô phải đại diện cho tập đoàn về mẫu sản phẩm mới đó, không biết tại sao cô lại khó chịu với nhân viên chúng tôi như vậy" Quản lý khu vực đại diện cho sản phẩm lập tức đổ mồ hôi, nghe danh tiếng Giang Manh Manh là người mẫu nổi tiếng, ông chỉ sợ làm cô ta không vừa ý liền sẽ liên lụy đến tất cả mọi người nên mới cố gắng miễn cưỡng chiều theo ý cô ta, nhưng sáng giờ mọi người hầu như đã đạt cảnh giới nhẫn nhịn cao nhất có thể rồi, mà cô gái này lại khó phục vụ đến vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi là phải ra mắt sản phẩm, thế mà cô ta vẫn không chịu để mọi người giúp cô ta trang điểm.


" Hừ, cô ta là người trang điểm nổi tiếng nhất ở đây ư, ông lại đây nhìn xem, màu mắt này đánh còn khó coi hơn cả màu mắt cho chó, tôi đường đường là người mẫu đại diện cho sản phẩm nổi tiếng, mấy người lại đem những mẫu quần áo tầm thường này đến, lại còn cả cách trang điểm ấu trĩ như thế này, có tin mấy người khiến tôi không hài lòng, Tổng tài của mấy người sẽ trách hết tội lên đầu mấy người hay không" Giang Manh Manh vẫn kiêu kỳ vác chéo chân trên ghế sô pha, cô ta còn chẳng buồn nhìn xem đồng hồ bây giờ đã là mấy giờ rồi, cứ như vậy làm khó dễ bọn họ.


" Cô ta quá đáng thật đó, tưởng mình là phu nhân tập đoàn này chắc" những cô gái kia bắt đầu thấy khó chịu, khẽ thì thầm to nhỏ, Giang Manh Manh nghe thấy được liền trừng mắt đứng thẳng người dậy.


" Các cô không làm tốt bổn phận, còn ở đây xì xầm to nhỏ, có phải làm việc an nhàn ở đây quá dễ dàng cho các cô rồi đúng không"


" Tôi thấy cô là loại phụ nữ khó hầu hạ thì đúng hơn, mang danh tiếng người mẫu xinh đẹp nổi tiếng gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là loại người nóng nảy quên lắp não vào mà thôi" Cô gái bên cạnh bực mình chỉ thẳng vào cô ta lớn giọng, ai nói cô ta áp bức người quá đáng, cô nhẫn nhịn không nổi, cùng lắm là bị tổng tài đuổi việc thôi, còn hơn nhẫn nhịn loại người như Giang Manh Manh.


" Cô... Quản lý Vương ông mau gọi tổng tài của ông ra đây làm việc với tôi" Giang Manh Manh tức giận hét lớn, đôi mắt to tròn cũng vì vậy mà đỏ ngầu lên, vẻ đẹp vốn là cần thiết ở mỗi người phụ nữ, nhưng hung hăng như cô ta, cũng không biết đẹp đẽ chỗ nào, đột nhiên thấy có người đi ngang qua, Giang Manh Manh nhất thời kích động hô to " Cô kia, lại đây tôi bảo"
Doãn Lạc Lạc nghe âm thanh to nhỏ ở trước mặt đang ồn ào, không biết là đang gọi ai, cô đưa tay chỉ ngược về phía mình.


" Tôi đang gọi cô đó, điếc à, công ty gì đâu toàn những con người ngu ngốc"
Doãn Lạc Lạc từ từ đi về phía cô ta, ở đây đang xảy ra chuyện gì, tại sao ai cũng cúi gằm mặt xuống đất thế kia, còn gọi cô đến đây, rốt cục có biến động gì mà lại kinh sợ đến vậy, cô giỏi nhất là đoán sắc thái người khác, nhìn tình cảnh trước mặt e là đã có chuyện xảy ra.


" Cô gọi tôi có việc gì" Doãn Lạc Lạc nhẹ nhàng lên tiếng, cô chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt đang ở độ tuổi 26, xinh đẹp, đầy khí chất, nhưng ở cô ta đang toát ra một vẻ đẹp hung mãnh khiến người khác cảm thấy càng thêm kinh sợ.


" Cô biết tổng tài đang ở chỗ nào không mau gọi anh ta xuống đây, tôi phải sa thải tất cả những người này, nhân viên phục vụ không chu đáo lại còn cãi nhau với người đại diện, để xem tôi trị mấy người như thế nào" Giang Manh Manh kéo mạnh tay cô chuẩn bị lôi ra bên ngoài, Doãn Lạc Lạc dừng chân giật mạnh ra khỏi tay cô ta, chuyện này có liên quan đến cô à, nhìn khí thế cô ta chắc chắn lại dở trò làm khó dễ mọi người, người phụ nữ như vậy lại còn dám bắt nạt cả cô, cô là người có ơn sẽ trả ơn, còn nếu đụng vào thì cũng không đơn giản thế đâu.


" Tiểu thư này, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, cô lôi kéo tôi như vậy còn ra thể thống gì"


" Cô là ai mà dám ăn nói như vậy với tôi, có tin tôi trình báo cả cô lên luôn không"


Doãn Lạc Lạc thở dài, ở đâu ra con người nói chuyện ngang ngược đến vậy chứ, chẳng trách những người kia lại không thể hầu hạ nổi cô ta, cô đây cũng là không thể nói chuyện lý lẽ với người phụ nữ này được mà.


" Giang tiểu thư à, cô đừng làm khó bọn tôi nữa, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ trình diễn rồi, nếu không tổng tài trách tội sẽ không chỉ mình chúng tôi đâu, mà còn có cả cô nữa đấy" ông quản lý lập tức nhăn mặt đi đến trước mặt cô ta, giọng nói run rẩy đến mức vặn vẹo.


" Tôi muốn cô ta phải đưa tôi đi nói chuyện trực tiếp với tổng tài, nếu không tôi không trình diễn cái gì cả" nói xong liền kéo tay cô rời khỏi phòng, dùng hết sức lực đem cánh tay Doãn Lạc Lạc lôi ra bên ngoài, Doãn Lạc Lạc lắc đầu thở dài, người phụ nữ này đúng là hết thuốc chữa rồi, nói chuyện cũng không thể nói lý lẽ với cô ta được, cư nhiên cô lại bị rơi vào tình huống này, ai đó hãy nói cho cô biết đi, tại sao những việc xui xẻo lại luôn rơi trên người cô thế này, đi đâu không gặp lại gặp ngay ở đây, xui xẻo đến thế là cùng!!!?