Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 1



Tử Lạc - sinh viên đại học bách khoa thành phố. Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời lại thêm nụ cười tươi tắn như một con dao đâm phập trái tim những chàng trai mới lớn. Cho nên Tử Lạc được mệnh danh là tiểu mỹ nữ ngây thơ nhất.

Mà lúc đó Tử Lạc lại đang lo lắng thấp thỏm, Vương thị là tập đoàn hàng đầu Trung Quốc hiện nay, còn nằm trong bảng xếp hạng của những tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới. Tuy chỉ là công việc tạm thời nhưng ít nhiều gì cũng rất tốt cho hồ sơ sau này nếu từng được làm việc ở Vương thị, hơn nữa nếu may mắn lại còn được vào Vương thị làm việc....Đây là ước mơ của rất nhiều người....

Tử Lạc đáng yêu, gò má ửng hồng, hai tay nắm chặt gấu váy, mày liễu khẽ cau, nhiều anh chàng nhân viên đi ngang cũng không nhịn được trêu ghẹo vài tiếng. Thật không thể phủ nhận Tử Lạc năm nay đã 20 nhưng gương mặt quá mức ngây thơ khiến người ta tưởng cô còn chưa đến tuổi vị thành niên.

“Tử tiểu thư, chúc mừng cô được nhận vào làm, theo dự định thì Tử tiểu thư được phân phó làm thư ký của Phó giám đốc Bạch nhưng hôm nay thư ký của Vương tổng tài xin phép nghỉ một hôm nên....Tử tiểu thư tạm thời sẽ là thư ký của Vương tổng tài!”

Nói một chút bỗng người nhân viên kia lại nói thêm.

“Tử tiểu thư, tôi nghĩ nên nhắc nhở cô Vương tổng tài giờ này có lẽ vẫn còn đang ngủ, Tử tiểu thư là người hiền lành tôi cũng hi vọng không phạm sai lầm gì.”

Tử Lạc ngây ngốc nghe nhân viên bộ phận điều hành chức vụ phân phó, biểu cảm trên mặt thay đổi như chong chóng. Lúc đầu là vui mừng, sau đó lại có chút ngây ngốc, cuối cùng là lo lắng. Tử Lạc loay hoay một lúc lâu cuối cùng cũng lên được tầng 79 nơi làm việc của Vương tổng tài trong truyền thuyết.

Đứng trước tấm cửa kính nhưng được che mờ, trong lòng Tử Lạc lại có chút sợ hãi. Ai mà không biết Vương tổng tài tên thật là Vương Thần, quả thật chữ Thần đó không hề sai. 2 năm trước Vương thị ngày càng xuống dốc, cha của Vương Thần bị xã hội đen giết chết. Các nhà đầu tư của Vương thị gần như rút hết, chẳng ngờ Vương Thần này vừa lên lại như kéo Vương thị từ bờ vực sinh tử trở về. Cuối cùng chỉ trong 2 năm mà Vương thị đã trở lại mạnh mẽ như vậy.

Thở nhẹ một hơi, Tử Lạc gõ cửa hai tiếng không nghe được phản hồi, lại hai tiếng nữa vẫn không có ai đáp lại. Không biết can đảm từ đầu ra, Tử Lạc đẩy cửa bước vào thấy bên trong tối đen. Nghĩ chắc Vương Thần không có ở đây, định quay lưng bước ra bỗng có một cơ thể ôm lấy Tử Lạc từ đằng sau.

Tử Lạc hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng bụm môi lại, sợ không may lại làm phiền ai đó. Nam nhân sau lưng phà hơi nóng vào vành tai Tử Lạc khiến cô có một cảm giác lạ lùng chưa từng có, rùng mình một cái.

“Cô là ai?”

Thanh âm nam tính truyền vào tai Tử Lạc, bỗng như kích thích thần kinh cô, dù gì đây cũng là lần đầu tiên gần một nam nhân như vậy....

“Tôi....tôi tên là Tử Lạc....Lạc trong từ....không phải tôi là....là thư ký tạm thời của Vương Thần....không phải ý tôi là Vương tổng tài!”Nam nhân sau lưng đã lâu lắm mới nghe có người gọi thẳng hai chữ Vương Thần nhất thời khoé môi cong lên, cảm thấy con thỏ non này cũng không tệ.

Bỗng Vương Thần đưa đầu lưỡi mình liếm nhẹ lên vành tai Tử Lạc khiến cả cơ thể cô run bần bật, lời nói chưa kịp ra khỏi cô họng đã bị người kia dùng miệng chặn lại.

“Anh....Ngô....ưm....”

Tử Lạc quyết không cho đầu lưỡi đối phương xâm nhập, Vương Thần ngắt nhẹ vòng eo con kiến của cô nàng khiến ai đó không nhịn được mà kêu đau há miệng, lại để cho người kia thích thú đưa đầu lưỡi vào thăm dò. Mãi đến khi Tử Lạc không thể thở nổi nữa Vương Thần mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy.

Tử Lạc cảm thấy đầu óc tê rần, ngược lại còn có cảm giác khó chịu ngứa ngáy, bỗng cảm thấy thật uỷ khuất, nam nhân này cư nhiên lại ăn hết đậu hũ của mình.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ phải rời đi....Ngô!”

Vương Thần trước đây từng nếm thử nhiều loại phụ nữ, nhưng đa số đều chủ động quyến rũ hắn. Bỗng hôm nay gặp được một tiểu bạch thỏ ngây thơ khiến hắn muốn chiếm đoạt, mùi hương xử nữ trên cơ thể cô khiến hắn càng thêm kích thích.

Vùi đầu vào cổ Tử Lạc, Vương Thần hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, bàn tay phía dưới không yên phận mà lần lượt cởi từng nút áo của Tử Lạc. Cho đến khi chỉ còn chiếc áo lót màu trắng mỏng manh.

Đầu óc Tử Lạc lúc này vô cùng hỗn loạn, mãi đến khi bàn tay to lớn của Vương Thần đã cởi xong nút cuối cùng của áo lót cô mới nhận ra thì đã quá muộn. Cô giật người lại, vô tình bả vai đập trúng cạnh tủ, Vương Thần nhanh chóng ôm lấy chỗ vừa bị thương của Tử Lạc. Bàn tay ấm áp xoa nhẹ, lại có chút nâng niu mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Đau không?”

Vẫn là âm thanh mạnh mẽ nam tính đó nhưng lúc này lại có một khắc dịu dàng khiến Tử Lạc ngây người một chút, bỗng cảm giác từ trái tim đang nhảy loạn khiến cô hoàn hồn.

“Vương tổng tài, chắc là đã có nhầm lẫn gì đó, tôi không....”

Vòng tay đang ôm lấy cơ thể Tử Lạc bỗng siết chặt lại.

“Gọi tôi là Thần!”

Tử Lạc lại kinh ngạc, hai người dù gì cũng là lần đầu gặp mặt sao lại xưng hô như thế?

“Nhưng....”

Vương Thần lại càng cảm thấy vừa lòng vừa thư ký mới này hơn, nghĩ thầm sẽ sa thải người kia.

“Tôi không nói lần thứ ba!”

Cuối cùng khí thế áp đảo của Vương Thần khiến Tử Lạc ngại ngùng phải nỉ non thành tiếng lại không biết vô tình kích thích thú tính của ai đó.

“Thần....ưm....”

Vương Thần nhếch môi mỏng cười nhẹ, xem ra tiểu bạch thỏ này rất giỏi, làm trỗi dậy thú tính của hắn rồi!Động tác thuần thục của Vương Thần khiến Tử Lạc không kịp nhận biết, khi biết thì cũng đã quá muộn. Hắn hôn từ xương quai xanh của cô sau đó lại dùng lưỡi liếm xuống bộ ngực trắng sữa, một tay thì nghịch ngợm khoáy đảo lưỡi cô nàng, tay kia không yên phận lần mò xuống nơi tư mật của người con gái.

“Aaaa....ưm....”

Ngón tay hắn vuốt ve huyệt đạo của Tử Lạc, ánh mắt đầy dục vọng nhìn lên gương mặt đỏ bừng thở gấp của ai đó khiến hắn càng thêm thích thú.

Tử Lạc sau khi bị hắn đụng vào cả người như có một dòng điện chạy qua, không đau nhưng ngược lại còn....cảm giác thoả mãn nữa. Không biết bản thân bị làm sao, lại thêm uất ức thế là Tử Lạc rơi nước mắt.

Bàn tay phía trên cảm thấy một sợi nóng ấm trào ra bỗng động tác khựng lại, tiểu bạch thỏ này là đang khóc sao?

“Tại sao khóc?”

Nghe xong, Tử Lạc sửng sốt, hắn là đang quan tâm mình sao? Bỗng một khắc nào đó Tử Lạc cảm thấy ấp ám nhưng cô lại không hề nhận ra điều đó. Lại đang tự hỏi bản thân phải trả lời như thế nào?

“Anh....anh vô liêm sỉ....hức....đường đường là Vương tổng thế nhưng....lại ăn hiếp tôi....làm tôi khổ sở như vậy....lần đầu của tôi chỉ trao cho người tôi yêu....hức!”

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, người cô yêu? Thật không biết người đó là ai? Tiểu bạch thỏ này dự là sẽ ở bên cạnh hắn dài dài nên không thể nào trong tâm lại có nghời khác được.

“Người em yêu là ai?”

Lần này lại tới Tử Lạc đứng hình, chẳng phải ai cũng nói lần đầu phải trao cho người mình yêu sao? Cô chỉ nói như vậy nhưng thực sự từ trước tới giờ chưa từng yêu ai, thậm chí hôm nay là lần đầu tiên có người đàn ông ôm cô.

“Tôi....tôi chưa có!”

Vương Thần lúc này bật cười thành tiếng, đúng là thật quá đáng yêu đi! Trong phòng tối om nên hắn không thể thấy rõ được khuôn mặt của thư ký mới này nhưng giọng nói và tính cách đều đáng yêu như vậy chắc hẳn gương mặt cũng rất khả ái động lòng người đi?

“Vậy thì em sẽ phải yêu tôi!”

Nói rồi hắn hạ môi mỏng xuống cùng Tử Lạc dây dưa tiếp mà không biết cô nàng kia đã đỏ mặt tía tai, vậy thì mình sẽ phải yêu hắn sao? Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với cô, cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác đối với một người khác giới.

Tiểu huyệt của cô lúc này đã tràn đầy dịch ấm, hắn kéo mảnh quần lót nhỏ nhắn sang một bên, đưa tay chạm trực tiếp vào. Cơ thể Tử Lạc giật mấy cái, hắn thật thích phản ứng của cô nha!

“Thật là tiểu dâm mỹ, em xem ướt hết tay tôi rồi này!”

Tử Lạc xấu hổ, nhanh chóng vặn vẹo thân mình lên tiếng phủ nhận.”Không....không có!”

Vương Thần cảm thấy trêu ghẹo cô nàng này thật thú vị, cô quá mức ngây thơ có khi bị hắn bán đi còn ngồi đếm tiền hộ hắn.

“Em còn nói không có, thế hai ngọn núi trước mặt tôi là gì đây?”

Tử Lạc ngước xuống nhìn xem, cuối cùng mặt lại đỏ lựng như trái cà chua, phía dưới của mình như hai đỉnh núi dựng thẳng vậy. Hắn nói mình tiểu dâm mỹ xem ra không hề sai mà, càng nghĩ Tử Lạc càng ngượng hơn.

“Em không cần ngại, sau này chúng ta còn làm việc này dài dài!”

Nói rồi, hắn cúi đầu mút lấy tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi không yên phận khuấy đảo vài cái. Tử Lạc nhạy cảm ưỡn bụng lên, hai bên đùi kẹp chặt lại đầu của Vương Thần. Mặc kệ cô rên rỉ van xin, hắn vẫn không ngừng mút lấy hoa huyệt khiến nơi đó sưng cả lên.

Lúc này Vương Thần bắt đầu cởi bỏ sơ mi của mình xuống, sau đó lại tới quần, cuối cùng cái cây gậy thịt ấy lại xuất hiện, 'đầu ngẩng cao' là ba từ duy nhất để miêu tả về vật đó của hắn.

Hắn bắt lấy đôi tay của nàng, bắt nàng chạm vào nó. Tử Lạc chạm vào liền cảm thấy thật nóng, còn lại cứng nữa, cô thật sự không biết nếu như thứ đó tiến vào cơ thể mình thì sẽ thế nào, có khi cơ thể bị nó xé rách không?

Nhưng mà Tử Lạc cô thật sự không thể chịu được nữa, phía dưới của cô cần được lấp đầy ngay bây giờ, không nghi ngờ vật kia chính là thứ mà Tử Lạc muốn ngay bây giờ.

Vương Thần biết tiểu yêu tinh dưới thân muốn gì nhưng hắn muốn chính miệng nàng cầu xin hắn. Vì vậy hắn lấy dương vật của mình cọ xát vào tiểu huyệt của cô, lần đầu tiếp xúc khiến cả hạ thân của cô và hắn đều khí huyết tuôn trào.

Tử Lạc chờ giây phút hắn tiến vào nhưng Vương Thần vẫn cứ như vậy, vẫn dùng cậu bé của mình cọ xát nơi hoa huyệt. Việc này khiến cơ thể Tử Lạc càng thêm khó chịu giống như có hàng vạn con kiến đang gặm lấy thân thể. Mà thứ kia của Vương Thần cũng đã sưng tím, sợ nếu như không giải quyết ngay sẽ khiến nó nổ tung mất.

“Ưm....Thần....”

Tử Lạc nũng nịu gọi tên hắn khiến hắn càng không thể chịu nổi nhưng hắn nhất định phải thực hiện được điều hắn muốn.

“Em cần gì, tiểu thư?”

Nói rồi, hắn đặt cậu bé của mình trước cửa huyệt đạo của cô, tiến vào khoảng 1cm nhưng không nhúc nhích thêm.

“Hức....Thần....Thần tôi khó chịu quá....ưm Thần!”

Tử Lạc vặn vẹo cơ thể, môi hôi không ngừng tuôn ra, cô thật sự khó chịu quá!

“Em có thể nói cho tôi nghe điều em muốn?”

Vương Thần nhếch môi cười, giọng nói trầm đục càng thêm hấp dẫn người nghe.

“Tôi muốn....cái kia....cái kia của anh....ưmm....”

Thấy Tử Lạc đã khó chịu đến mức không thở nỗi, bên này hắn cũng vậy. Côn thịt của hắn đau đến căng cứng rồi, nghĩ đến khi tiến vào bên trong nàng khiến hắn không thể chờ đợi thêm nữa,

“Em chính là muốn cái nào....hừm....sờ vào nó tôi sẽ cho em!”

Lúc này Vương Thần cũng không thể giữ được bình tĩnh, Tử Lạc gấp đến nổi rơi nước mắt, tay chân quơ lung tung. Cuối cùng cũng chạm được vật kia, Vương Thần liền mất hết lí trí đâm sâu vào Tử Lạc.

Hai người cùng rên lên thành tiếng, hắn thật không ngờ tiểu yêu tinh này lại chặt đến như vậy, hạ thân của hắn bị nàng mút muốn gãy rồi. Nhưng phải thừa nhận cảm giác này khiến hắn cảm thấy như đang lạc vào chốn hoang lạc.

Hai dòng tơ máu chảy ra từ hai bắp đùi trắng nõn của Tử Lạc, càng thêm hấp dẫn tổng tài ác ma hơn.

Vương Thần ôm cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của Tử Lạc vào vòm ngực. Hạ thân bắt đầu hoạt động, Tử Lạc lần đầu tiên nên đau đớn vô cùng nhưng sau đó dần thích nghi được lại cảm thấy cảm giác này không tồi.

“Ân....ưm....”

Tử Lạc vô thức rên rĩ, nhận thấy âm thanh dâm đãng mình vừa phát ra khiến cô tự bụm miệng mình lại. Mái tóc Vương Thần vì mồ hôi mà đã sớm ướt, hắn cười bằng chất giọng trầm đục khiến người nghe muốn trầm luân trong đó mãi mãi. Vương Thần gục đầu vào hõm sâu trên cổ cô, sau đó lại cắn lỗ tai cô một cái.

Một tay giữ lấy lưng cô, tay kia lại xoa nắn hai bầu vú săn chắc trắng trẻo. Tử Lạc lúc này không còn quan tâm nữa, cảm giác này quá sung sướng khiến cô không nhịn được mà rên rĩ. Lúc đầu còn sợ có người nghe nhưng sau đó lại không chịu nổi mà rên to hơn như đang hét lên.

“Nói, yêu tôi!”

Tử Lạc lúc này như chìm vào khoái lạc của lửa dục, hai tay đặt trên cơ ngực rắn chắc của Vương Thần. Quyến rũ ngửa cổ thở dốc, lại không ngừng rên rĩ.

“Ân....ân....Thần....Thần nhanh nữa!”

Vương Thần cười lớn, đúng là một tiểu dâm đãng, thế nhưng lại kêu hắn nhanh lên? Uổng công hắn nãy giờ sợ nàng đau nên mới kiềm hãm lại.

“Nói yêu tôi, yêu tôi!”

Tử Lạc sau khi cảm thấy tốc độ của đối phương thay đổi, nở nụ cười sung sướng. Lúc lên đến cao trào, Tử Lạc hét lên.

“Thần, em yêu anh....Aaaaaa!”

Sau đó liền bất tỉnh....