Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 3



“Vương tổng....tôi cảm thấy không ổn....hức....tôi....”

“Suỵt! Em đã làm sai và đây là hình phạt dành cho em!”

Vương Thần sau khi nhét quả nho vào huyệt đạo của Tử Lạc thì bắt cô mặc quần áo vào rồi theo hắn ra ngoài.

Trong khi Vương Thần hắn còn đang đắc ý thì bên này Tử Lạc như sống đi chết lại.

Quả nho phía dưới vẫn nằm yên như cũ, mỗi khi Tử Lạc cử động mạnh thì miệng liền phát lên những tiếng rên rỉ dâm đãng, cái cảm giác như vừa trên thiên đàng vừa dưới địa ngục đó thật sự khiến người ta khổ sở vô cùng.

“Ngoan, theo tôi đi đến một nơi!”

Vương Thần quay sang cười đểu, càng làm nổi bật ngũ quan cương nghị nhưng lúc này Tử Lạc không còn tâm trí nào để quan tâm nữa, phía dưới cảm thấy thật rã rời.

Mặc kệ cơ thể mỏng manh của Tử Lạc đang run lẩy bẩy, Vương Thần vẫn bước đi dõng dạc đến thang máy của công ty mà không sử dụng thang máy riêng của giám đốc.

Tử Lạc khẽ cắn môi, đúng là tên dối trá, lúc nãy còn nói là ở nhà hắn khiến cô thật hoảng hồn, ai ngờ được trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại có một căn phòng khác chứ!

“Ư....hu hu hu....!”

Bên trong thang máy hiện tại không có ai nhưng camera khiến Tử Lạc cảm thấy rất khó chịu, có lẽ bắt đầu từ sự xấu hổ.

Cảm giác khó chịu cùng ngượng ngùng làm Tử Lạc phát ra vài tiếng rên rĩ, sau đó lại ấm ức mà bật khóc, đến Vương Thần cũng không ngờ được cô nàng này sẽ làm ra hành động như vậy.

“Này, cô làm s....”

“Ting!”

Vương Thần còn đang bối rối thì cửa thang máy lại vang lên lần nữa, cánh cửa mở ra là hai nam nhân viên tăng ca nên về muộn.

Giờ này cũng phải hơn 8 giờ nên chắc trong tập đoàn cũng chỉ còn vài người.

Hai người kia bên ngoài đang uể oải ngáp thành tiếng, lại lẩm bẩm cái gì Vương tổng tài ác độc bỗng dưng nhìn vào trong thang máy thì toàn thân cứng đờ lại.

“Vương tổng, ha ha chào anh, thang máy chuyên dụng của giám đốc bị hư chăng mà tổng tài vĩ đại của chúng ta lại....”

Người kia còn chưa nói hết lời đã bị Vương Thần ném cho một ánh mắt sắc lạnh, rất dễ hiểu 'im đi'.

“Vương tổng, có phải anh....anh cố tình đi thang máy của nhân viên....hức!”

Vương Thần không đáp lời Tử Lạc, chỉ khẽ lướt mắt qua bảng tên của hai người kia, hành động nhỏ này Tử Lạc có thể không thấy nhưng hai người kia thì đã rất rõ ràng.

“Ha ha....Vương tổng bỗng dưng chúng tôi sực nhớ còn có vài xấp hồ sơ chưa hoàn thành, chúng tôi....”

Lời còn chưa dứt, hai người họ đã cuốn quít chạy lẹ, lúc nãy ánh mắt của Vương tổng rất đáng sợ, 'cút mau'.

Cửa thang máy liền đóng lại không lâu sau, Tử Lạc liền ngã vào lòng Vương Thần, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.”Vương tổng, Vương tổng....tôi....ưm!”

Vương Thần bỗng dưng cảm thấy hơi lo lắng, cảm giác thật sự rất khó chịu sao?

“Khó chịu lắm à?”

Tử Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng cảm thấy Vương tổng có lúc thật ngu ngốc, bất quá nhìn dáng vẻ bối rối của anh ta hiện tại khiến cô cũng bớt khó chịu đi phần nào.

“Nếu rất khó chịu....sẽ lấy ra sao?”

Thầm khen mình quá thông minh, Tử Lạc không nhịn được mà hơi nhếch môi cười, lúc nãy sơ ý ngã vào người hắn thật, nhưng nếu không nhờ có câu nói kia của hắn chắc sẽ không dẫn đường thoát cho mình dễ dàng thế này!

Hành động mỉm cười khoái chí của cô nàng nào đó lại vô tình lọt vào mắt Vương Thần, thật không ngờ tiểu bạch thỏ này lại cả gan lừa gạt hắn.

Nếu như Vương Thần hắn dễ qua mặt như thế thì chỉ sợ thương trường nay sẽ không còn Vương Thần hay Vương thị nào nữa.

“Không thể nào, đây là hình phạt của em như tôi đã nói!”

Tử Lạc nghĩ sắp được lấy trái nho ra thì vui mừng, nghe xong câu nói của Vương Thần mà đầu óc đang bay bổng bỗng dưng té một cái uỵch!

“Mà này tiểu bạch thỏ, nếu còn có ý nghĩ muốn lừa gạt tôi một lần nữa, hình phạt sẽ gấp đôi!”

Cánh môi mọng mấp máy không ngừng, cái gì á?

Gấp đôi là hai trái nho hay kích cỡ lớn hơn bằng một trái quýt?

Không thể nào!

Vương Thần vô cùng hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ai kia, có lẽ cô đang tưởng tượng ra hình phạt, bất quá hắn chỉ muốn cô không có sự giấu diếm nào đối với hắn.

Nâng eo của Tử Lạc thẳng lên, đúng lúc này cửa thang máy một lần nữa mở ra tại tầng trệt của tập đoàn.

Bàn tay của Vương Thần đặt trên eo của Tử Lạc bỗng dưng buông xuống, tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hai người.

Lúc này Tử Lạc cảm thấy có chút mất mát, có lần cô đọc trên báo thấy Vương tổng cùng nữ minh tinh kia bước ra rất thân mật.

Vậy mà đối với cô....

“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là đang bảo vệ cô!”

Hừ, lại còn nói dối mới thật đáng ghét chứ, bảo vệ chẳng phải là sẽ ôm cô vào vòng tay mới đúng chứ!

Tử Lạc bĩu môi không thèm trả lời, nhưng tâm trạng cũng có chút tụt dốc.

Vương Thần chỉ cười nhẹ nhưng không nói gì hết, không thân mật với cô chính là một biện pháp để người khác không chú ý tới, cũng là để bảo vệ cô.

Nhưng người con gái ngốc nghếch này thì đâu thể hiểu được!

“Từ nay cô sẽ là thư ký của tôi, cho nên mau đi thông báo với tiếp tân liên hệ người đi sửa thang máy chuyên dụng của tôi!”

Tử Lạc trợn trừng hai tròng mắt, rõ ràng có hư đâu thì sao lại cần phải sửa?

“Nhưng mà....”

“Lời của tôi chính là mệnh lệnh từ cấp trên!”

Tử Lạc cảm thấy thật khó chịu nha, cái người này biết mình đang trong tình cảnh khó khăn vậy mà cứ bắt người ta đi làm những chuyện không đâu!

Nhưng cô lại không biết làm như vậy để chứng minh thang máy chuyên dụng của giám đốc bị hư nên đành phải đi thang máy thường.

Bộ phận tiếp tân sau khi nhận được thông báo sẽ tự liên hệ nhưng nếu thang máy không bị hư sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, đơn giản vì tiếp tân cũng là người của hắn.

Lúc này Tử Lạc còn đang phụng phịu càu nhàu thì bỗng dưng “Tạch”!

Chết rồi! Quả nho....bể rồi!

Vương Thần bên cạnh tuy có vẻ hờ hững nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến người bên cạnh, thấy sắc mặt cô chuyển từ trắng tới xanh cuối cùng là tím trong lòng đang nổi lên nghi ngờ.

Hai bắp đùi trắng nõn được bó lại bằng váy chữ A thì cọ vào nhau, tướng đi nhìn hơi không bình thường.

Tử Lạc còn đang hoảng sợ tưởng tượng đến những quả quýt khổng lồ thì từ trên đầu truyền xuống một tràn cười vui vẻ.

Cô quay sang với vẻ mặt khó hiểu nhìn Vương Thần, hắn không phát ra tiếng nhưng khẩu hình của hắn thì rất dễ đoán 'Tiểu dâm đãng'.

“Anh....tôi mới không có, anh mới chính là đại dâm....”

“Không biết cô Tử đây đang phát điên điều gì?”

Tử Lạc còn chưa nói hết lời đã bị Vương Thần một câu chấm dứt, đúng là tên bỉ ổi, dám làm không dám nhận!

Trái ngược với Tử Lạc ngây thơ vẫn còn không biết hoạ mình sắp gây ra, Vương Thần vừa cảm thấy giật mình lại vừa buồn cười.

Lúc nãy cô nói rất to, nếu như cái chữ cuối cùng kia được xuất ra thì có ai mà không biết thiếu nữ đôi mươi này đã lên giường với giám đốc, hơn nữa còn đang đi học.

Với tính cách nhút nhát của Tử Lạc thì chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào đi học, sẽ trở thành một con mèo chỉ biết khóc, bất quá cho dù chuyện đó xảy ra hắn vẫn sẽ bảo vệ cô.

Nhưng chuyện đó tốt nhất vẫn không nên xảy ra.

Cho dù vậy, điều khiến Vương Thần buồn cười nhất đó chính là cô gái này dám gọi hắn là đại dâm đãng? Lời kia chưa nói hết nhưng hắn vẫn còn thể hiểu được.

“Đại dâm đãng và tiểu dâm đãng chẳng phải rất hợp nhau sao?”

Vương Thần nói bằng một âm lượng vừa đủ giữa hai người, rất nhanh gương mặt nhỏ nhắn của Tử Lạc liền đỏ ửng lên, giống như vừa tỏ tình nam sinh mình thích.

Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt Vương Thần, hắn đang nghĩ có phải Tử Lạc khi tỏ tình sẽ rất đáng yêu không?

Bỗng dưng trong tâm hắn dần hình thành một ý định để Tử Lạc tỏ tình....