Vương Thần lạnh lùng cũng không quan tâm mấy nữ sinh kia lắm, tâm trạng bây giờ của hắn bây giờ cũng chỉ hình dung bằng bốn chữ không nóng không lạnh.
Chỉ là tại sao Tử Lạc lại có thể nghĩ ra cái cách vào đường nào ra đường nấy chứ?
Thật sự cũng khá là mất mặt!
Còn Tử Lạc nhìn thấy Vương Thần được nhiều nữ sinh vây quanh như vậy cũng không khỏi bĩu môi một cái.
Xem cái mặt lạnh lùng của hắn kìa, có khi trong lòng còn đang sướng rơn lên mà không ngại biểu lộ ra thôi!
Tử Lạc tức giận đóng cửa sổ lại không nhìn nữa!
----------------
“Vương thiếu, xin cậu dừng lại đi! Đừng uống nữa!”
Mấy ngày nay, Vương Đặc Nhĩ như bốc hơi khỏi thế giới, không ai tìm thấy cậu ta nhưng chỉ có duy Vương Thần biết được lí do.
Đã 4 ngày rồi Vương Đặc Nhĩ vẫn ngồi trong phòng uống hết chai này đến chai khác, cũng không biết đã kêu bao nhiêu tiếp viên vào nhưng tất cả đều bị đuổi ra trong giận dữ.
Kiều Cẩm nửa quỳ nửa ngồi dưới đất không ngừng ngăn Vương Đặc Nhĩ lại, cô đau lòng nhìn hắn say lướt khướt nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Vương Đặc Nhĩ, thoạt nhìn hắn đối xử với Mễ Trường Lộ không ai nghĩ tình cảm hắn đối với cô ta lại chính là chân thành tuyệt đối.
Hắn tự hận chính bản thân mình tại sao lại yêu một người phụ nữ vừa thâm sâu lại vừa độc ác, hơn nữa, cô ta không hề yêu mình....
Cho dù đã tự hỏi mình cả ngàn lần nhưng sao hắn vẫn không thể lý giải, tại sao chứ tại sao không phải hắn?
Tại sao....lại là người bạn thân nhất của hắn?
Hắn còn nhớ rất rõ, Vương Thần đã nhiều lần nhắc nhở hắn về Mễ Trường Lộ nhưng hắn cuối cùng chính là vẫn lao đầu vào.
Tình yêu cuối cùng vẫn là thứ mà hắn phải tránh ra....tình yêu là thứ sẽ huỷ hoại cả cuộc đời hắn, không thể tiếp tục....
Kiều Cẩm một bên trong lòng đau cũng không kém gì Vương Đặc Nhĩ, phải nói là từ 2 năm trước cô đã có tình cảm với hắn rồi nhưng cuối cùng vẫn chưa một lần bộc lộ.
Cô biết rằng mình cuối cùng cũng chỉ là một loại tiếp viên thấp hèn, cô biết mình không tài nào xứng được với Vương nhị thiếu quyền lực nhưng mà....
Đã sớm không dừng được rồi!
Có ai đã từng trải qua cái cảm giác nhìn người mình thương đau khổ vì người khác chưa?
Đó dường như không phải là cảm xúc có thể miêu tả được bằng từ ngữ, so với hai chữ đau khổ có lẽ nó còn nhiều hơn gấp vạn lần.
“Vương thiếu, Vương thiếu, làm ơn dừng lại!”
Kiều Cẩm hai tay cầm chắc lấy cánh tay Vương Đặc Nhĩ nhưng rồi cũng bị hắn hất ra ngoài, thân mình cô ngã xuống mặt đất đầy đau đớn nhưng không sao đau bằng nỗi đau trong tâm hồn.
Cơn say khiến hai mắt Vương Đặc Nhĩ không còn nhìn rõ, trong đầu hắn lúc này có lẽ cũng chỉ còn người con gái đó, kết cục của cô ta là do cô ta tự tạo ra nhưng sao đau khổ lại là hắn chịu chứ?
Nhìn Kiều Cẩm té dưới mặt đất, hắn lại tự mình hoang tưởng thành Mễ Trường Lộ, cuối cùng đè cô ra mà ôm lấy.
Hai hàng nước óng ánh chảy xuống từ khoé mắt Kiều Cẩm, tuy biết mình là người thay thế trong cơn say thôi nhưng mà như vậy cũng quá đủ cho cô rồi.
Cho dù khi phát hiện mình không phải là Mễ Trường Lộ, Vương thiếu sẽ lại phát điên lên nhưng không sao cả, chỉ cần hắn ổn hơn....chẳng sao cả!
-------------
Tử Lạc đang đi dạo xung quanh cô nhi viện, bỗng trong đầu cũng nhớ lại hình ảnh hai cô gái đang đứng nơi đây trêu chọc nhau mà giờ lại....
Thật ra Tử Lạc vẫn luôn tự hỏi, chẳng lẽ tất cả đều là giả hết sao Mễ Trường Lộ?
Những tổn thương cô đã gây ra cho tôi sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể nào giảm bớt nhưng mà....tôi vẫn hi vọng cô sẽ sống tốt!
Trong đầu nghĩ vẩn vơ một hồi cũng không khỏi nhớ đến Vương Thần, không hiểu sao nhưng mỗi lần nghĩ đến Vương Thần cô thường hay tưởng tượng rất nhiều thứ kì quặc.
Tỷ như cứ nghĩ đến hình ảnh hai người hôn nhau, hoặc là tự nghĩ ra những tình tiết nồng nặc mùi ngôn tình chẳng hạn.
Thật sự kì quặc, khi gặp thường có ý nghĩ muốn trốn tránh nhưng khi không gặp lại rất mong chờ được nhìn thấy.
Đôi lúc còn muốn bản thân trông thật hoàn hảo trước mặt hắn ta nữa, sao có thể sao có thể a?
Tử Lạc cảm thấy như bản thân đang bị điều khiển vậy, không muốn làm nhưng lại làm, giống như cơ thể không còn là của chính bản thân nữa!
Cứ ngồi đó mà nghĩ một lúc, biểu cảm trên mặt Tử Lạc biến hoá không ngừng, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì giống như mới giật mình hoàn hồn.
Số của Vương Thần liên tục hiện lên trên màn hình, Tử Lạc thầm nghĩ khi nào đó phải chính cái tên danh bạ của hắn thành người lạ mới được!