Tối hôm đó Tử Lạc đặt lưng xuống giường mà lòng đầy u ám, cô có thể ngủ ở salon hay sàn nhà cũng được, miễn là không phải ở với hắn.
Nhưng mà Vương Thần nào cho cô được như ý, hắn một hai đều lôi cô lên giường rồi quấn chặt mền lại không cho cô rời đi.
Tuy bị cảm giác bị mền quấn lại khá khó chịu nhưng mà cũng yên tâm, hi vọng trước khi hắn làm gì đó mình còn kịp phản ứng.
Chỉ là đêm hôm nay, Vương Thần chỉ đơn giản là ôm cô ngủ, hắn thấy trên cổ coi chạy vài giọt mồ hôi liền tháo chiếc mền ra nhưng cũng không làm gì nữa.
Vương Thần khi ngủ đều có thói quen cởi trần, tất nhiên Tử Lạc cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn ở sau lưng mình, càng nghĩ lại càng đen tối.
Thế là Tử Lạc liền nhắm mắt lại tự thôi thúc bản thân mau ngủ đi thôi, còn Vương Thần hắn dường như rất thích mùi hương trên tóc cô.
Hắn vùi mặt mình vào mái tóc nâu hạt dẻ mang hương thơm nhàn nhạt, đêm đó có hai người ngủ rất ngon.
Trái hẳn với cả hai đó chính là Trương Ái Ái, cả đêm cô đều không thể ngủ, chứng mất ngủ dường như càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô cứ mãi suy nghĩ rồi lại trầm luân trong chính suy nghĩ của mình, có một điều mà rất ít người biết, cô vốn không phải là người hiền lành đáng yêu như vậy.
Thật ra....cô vốn là tiểu thư thế gia chỉ là từ lúc tập đoàn của gia đình bị vỡ nợ, mọi người đều bị truy đuổi, cô may mắn rơi vào tay Vương Thần.
Được hắn đào tạo chuyên đi làm người thám thính ở các công ty lớn khác, tuy nói vậy nhưng số lần cô gặp mặt Vương Thần chỉ đếm trên 5 ngón tay.
Lần này hắn giao cho cô một nhiệm vụ rất đơn giản là làm bạn với một người, lúc đầu, cô cho là Tử Lạc có gì đó để Vương Thần lợi dụng được nên mới điều cô tới.
Chỉ là....dường như mọi chuyện không phải như cô nghĩ.
Làm bạn với Tử Lạc được mấy tuần, Trương Ái Ái đều có thể nhìn thấy những ân cần của Vương Thần dành cho Tử Lạc.
Những đặc quyền mà trước đây chưa từng ai được hưởng thụ, những lời nói dối để che đậy những thứ mà Vương Thần vốn không có gì phải che giấu.
Nếu như....chỉ là nếu như....Tử Lạc thật sự trở thành Vương tổng phu nhân....
Thì cô cũng chỉ còn là một kẻ hầu cho Tử Lạc, biết đâu khi đó người mà cô ta trừ khử đầu tiên lại là mình?
Nếu đã như vậy tại sao không đánh cược một lần?
Trong đầu Trương Ái Ái bắt đầu hình dung những kế hoạch điên cuồng, đôi mắt vì đã không thể ngủ nhiều đêm mà gân đỏ nổi lên đầy làm tăng thêm vẻ đáng sợ.
Gương mặt khả ái hàng ngày giờ đây không thấy, chỉ còn là những góc tối của xã hội khắc nghiệt!
Cũng không biết đã suy nghĩ bao lâu, Trương Ái Ái kéo ra từ trong vali một lọ thuốc lớn rồi trực tiếp nuốt xuống hai ba viên.
Rất nhanh sau đó, cô liền chìm vào giấc ngủ....
---
Sáng hôm sau.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cả chiếc rèm cửa màu kem, căn phòng nhìn có vẻ tươi sáng vô cùng, trên giường lại là một cảnh tượng đẹp mắt!
Một người đàn ông với gương mặt tuấn mỹ và hình thể tuyệt vời, trong vòng tay chính là một thiếu nữ xinh đẹp, cho dù là nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy được sự tươi sáng của cô.
Tử Lạc cựa người muốn tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy một vòng tay rắn chắc đặt trên người của mình, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt Vương Thần mang theo vẻ lười biến đang nhìn cô.
Không hiểu sao, Tử Lạc cảm thấy rất thích buổi sáng này, nó mang đến cho cô một niềm hạnh phúc kì lạ.
"Vương Thần...."
Cô vừa nói, lập tức Vương Thần liền buông tay ra khỏi người Tử Lạc, hắn lấy hai cánh tay làm gối đầu cho mình.
"Tôi thấy em sắp lăn xuống giường nên mới giúp đỡ!"
Nói rồi hắn cũng nhắm mắt lại giống như đang ngủ, Tử Lạc cũng không muốn nói nhiều, chỉ là nghĩ lại vẫn thật khó tin.
Làm sao mà một sinh viên bình thường như cô lại có thể được nằm trong vòng tay của người đàn ông đẹp trai thế này, hơn nữa lại còn chính là Vương thị tổng tài.
Nghĩ lại đúng là càng không thể tin được!
Tử Lạc nhìn điện thoại thấy cũng đã 8 giờ liền vào toilet sửa soạn cho ngày hôm nay, trước khi bắt đầu thay đồ cô còn cẩn thận khoá chốt cửa đề phòng vạn nhất.
Vương Thần nằm ngoài nghe được tiếng "cạch" khoá cửa cũng không khỏi nhếch môi một cái, tôi cũng không đê tiện đến mức đó!
Nếu Tử Lạc mà nghe được những lời này chỉ sợ là hộc máu, đê tiện, anh không đê tiện trên thế gian này không ai là người xấu!
Thật ra a~ anh chỉ đê tiện với mình em thôi Tiểu Lạc! (câu này không trong kịch bản:))
Rất nhanh sau đó Vương Thần và Tử Lạc đều sửa soạn xong cả, Vương Thần thì nhận được tin nhắn liền quay người xuống đại sảnh khách sạn.
Còn Tử Lạc thì đi sang gõ cửa phòng Trương Ái Ái, gõ đến mấy lần mới thấy Trương Ái Ái ra mở cửa, nhìn bộ dáng là biết vừa mới tỉnh dậy!
"Ái Ái, cậu còn ngủ nướng!"
Nói rồi, cả hai cùng cười một cái, Tử Lạc nhìn Trương Ái Ái kĩ mới phát hiện ngày thường cô ấy đều trang điểm chỉ là mình không để ý thôi!
Thật thần kì, chỉ trang điểm một tí mà Trương Ái Ái liền trông có vẻ xinh xắn hơn rất nhiều!
Một lúc sau, Tử Lạc nhìn Trương Ái Ái bắt đầu trang điểm mà không khỏi trầm trồ, trông có vẻ đơn giản nhưng mà cậu ấy cũng làm rất nhiều thứ a~
"Tử Lạc, cậu có muốn trang điểm thử không? Tớ sẽ giúp cậu?"
Bước 1, không được để con mồi nghi ngờ.
Tử Lạc hơi ngập ngừng nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy hào hứng của Trương Ái Ái thì cũng không biết phải từ chối ra sao.
"Để tớ trang điểm cho cậu đi nào?"
Bước 2, phải làm mọi cách để con mồi tin tưởng.
Tử Lạc cuối cùng cũng gật đầu một cái đồng ý.
Sau đó cả hai đều cười vui vẻ, Trương Ái Ái bắt đầu vẽ những đường nét đầu tiên lên mặt Tử Lạc, cô thật mong chờ không biết gương mặt mình sẽ như thế nào sau khi trang điểm.
Bước cuối, bắt đầu giăng ra một cái bẫy khác cho con mồi!