Tử Lạc rùng mình một cái, hiển nhiên là đã cảm nhận rõ được ánh mắt như lang như sói của Vương Thần.
Cũng đã bốn năm chưa cảm nhận....bây giờ cô còn cảm thấy nó đáng sợ hơn trước.
May mắn làm sao còn có Thư Kỳ mà Vương Thần dắt vào, tuy trong lòng vẫn luôn cảnh giác nhưng đối với Thư Kỳ, Tử Lạc có một sự biết ơn sâu sắc.
Nếu không có Thư Kỳ ở đây, cô chắc chắn số phận mình sẽ rất thảm hại nha!
"Được rồi, Thư Kỳ tiểu thư, cho tôi biết số đo của cô!"
Dù là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp khách hàng của mình nhưng Tử Lạc đều rất chuyên nghiệp làm việc.
Những lần trước đều là trao đổi bằng email hoặc nhờ Kathyrn đi.
Cũng chính vì vậy mà ai cũng biết nhà thiết kế Lauren nhưng lại chẳng ai biết mặt mũi người này ra sao, thậm chí còn bị đồn là một bà già có gu thẩm mĩ cao.
"Um....chuyện này có cần phải nói rằng trước mặt anh ấy không? 94-61-98"
Thư Kỳ ra vẻ ngại ngùng, hai bên má ửng đỏ như thể chuyện cô xấu hổ là thật, thỉnh thoảng ánh mắt còn liếc sang nhìn Vương Thần.
Hình thể cô cũng không phải dạng bốc lửa nhưng cũng gọi là đẹp, tuy chưa nhìn kĩ hình thể Tử Lạc nhưng cô rất tự tin mình thắng cô ta.
Nhưng mà thật đáng thương và cũng thật buồn cười, Vương Thần đang mải mê ngắm Tử Lạc có khi còn chẳng biết Thư Kỳ tồn tại trong phòng!
"Có hơi mảnh mai nhỉ?"
Tử Lạc vừa nói xong liền lập tức gây được sự chú ý của Vương Thần và cả Thư Kỳ, mảnh mai? Còn không phải ý muốn nói hình thể Thư Kỳ như một tờ giấy.
Lúc này mới nhìn kĩ lại Tử Lạc, phát hiện hôm nay cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen để lộ phần vai trên, tuy chỉ vậy nhưng số đo nóng bỏng của cô lại rất dễ dàng trông thấy.
Tuy Thư Kỳ không tệ nhưng so với Tử Lạc thì....vẫn còn kém!
Vương Thần trong lòng cũng thầm kinh ngạc từ khi nào một cô gái chẳng biết trang điểm là gì lại trở thành một người phụ nữ quyến rũ thế này!
Nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn chính là....ừ, hắn thật cổ họng hơi khô khan.
Vương Thần nhẹ cởi áo khoác của mình choàng lên vai Tử Lạc, một phần là vì quá nóng, phần lớn hơn lại vì hắn không thể tiếp tục nhìn vai trần của Tử Lạc.
"Em không nên ăn mặc như vậy!"
Vương Thần giọng trầm thấp, lại suy nghĩ không biết đã có ai chạm vào vai cô ngoài hắn chưa? Đặc biệt là đàn ông.
Chỉ là....Thư Kỳ cũng mặc một chiếc váy hở vai, thậm chí còn là váy cúp ngực hở cái hai cánh tay nhưng....sao Vương Thần thậm chí chẳng còn quan tâm?
"Tôi chính là như vậy!"
Tử Lạc quay sang nói rồi rất nhanh quay đi, nét mặt rất lạnh lùng lại có chút lười biếng nhưng sở hữu sức hút lạ thường.
Thế nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ vì sao lại quay nhanh đi như vậy, còn không phải do Vương Thần ngày càng đẹp trai khiến cô nhịp thở rối loạn?
Không hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt của hắn cô lại cảm thấy rất ấm áp.
"Vậy....Thư Kỳ tiểu thư cùng Vương tổng có muốn đặc biệt lưu ý vài chi tiết trên trang phục không?"
Không hiểu sao người ngoài nhìn vào căn phòng sẽ đều nghĩ Tử Lạc mới là chủ nơi này, Vương Thần như một quản gia si tình yêu chủ nhân của mình, còn Thư Kỳ chỉ là một điểm nhạt cho bức tranh tuyệt mĩ.
"Chuyện này....nên để anh ấy quyết định!"
Thư Kỳ dù đã muốn phát điên bởi những hành động của Vương Thần dành cho Tử Lạc nhưng vẫn rất cố gắng điềm tĩnh.
Từ nhỏ cha mẹ đã luôn dạy cô rằng con gái phải bình tĩnh trong mọi trường hợp thì mới thu hút được đàn ông của mình.
Nhưng cô lại không hiểu lắm, tại sao cô suốt bốn năm qua nhiều lần cố tình để Vương Thần thấy mình thay đồ nhưng anh ấy lại không hề có chút phản ứng.
Thậm chí còn nhiều lần cô nghi ngờ có phải anh ấy bị mắc bệnh không?
Thế nhưng người phụ nữ tên Lauren này chỉ cần lộ chút xương thịt liền khiến anh ấy điên đảo, thậm chí còn là bộ dáng si mê đó?
Là do cô không hấp dẫn bằng sao?
"Trang phục đó không cần nữa, anh muốn mời em làm bạn nhảy của mình, Tiểu Lạc!"
Nói rồi, Vương Thần không màng đến Thư Kỳ chừng chực rơi lệ mà đặt lên tay Tử Lạc một nụ hôn ngọt ngào.
Tuy Tử Lạc cũng không mấy thích Thư Kỳ nhưng thật sự hành động của Vương Thần đối với một cô gái như vậy là có quá đáng!
Dù cho không có tình cảm nam nữ đi chăng nữa nhưng quan hệ giữa hắn và Thư Kỳ cũng không tệ, còn không sợ người ta tổn thương sao?
Nhưng quan trọng hơn là....những hành động của hắn từ đầu đến giờ đều khiến cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng!
Ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều khiến cô cho rằng hắn thích cô, nhưng cô sẽ không tin trừ khi chính miệng hắn nói ra và thề!
Cũng không biết tại sao cô ám ảnh cái gọi là yêu nữa?
"Vương tổng, anh có chút quá đáng!"
Tử Lạc rút tay lại, cảm nhận hơi ấm còn lưu lại trên bàn tay khiến cô có chút rối loạn.
Làm ơn, làm ơn, cô chẳng thể hiểu tại sao bản thân lại muốn gặp mặt khi nghe tin hắn có bạn nhảy nữ.
Nhưng lại càng không hiểu bản thân khi thấy hắn có những hành động yêu thương với mình, thích hay không thích? Sao lại khó hiểu như thế?
Tuy đã nhiều lần dặn dò bản thân không cần phải hiểu, cứ làm theo những gì mình thích nhưng Tử Lạc vẫn không thể nghỉ.
Thế là....Tử Lạc từ chối Vương Thần, Thư Kỳ vẫn tiếp tục làm bạn nhảy của Vương Thần nhưng lại khiến hắn có chút chán ghét.
Buổi trao đổi cứ kết thúc như vậy, một cách khó hiểu?
"Cũng đã tối, chắc mọi người chưa ăn gì, chúng ta cùng đi ăn rồi giới thiệu nhé!"
Thư Kỳ cười tươi nhất có thể, nhưng trong lòng lại như đổ mưa, cô không can tâm!
Dù cho hôm nay đã mất mặt như vậy nhưng cô vẫn muốn cho Lauren biết rằng bản thân cũng chiếm một vị trí không hề nhỏ trong lòng Vương Thần.
"Không hứng thú lắm!"
Tử Lạc cũng cười đáp trả lại Thư Kỳ, làm nhiều người trong khách sạn cũng phải tròn mắt!
Nụ cười của Thư Kỳ cũng đẹp đấy nhưng nói chung thì cũng thường, nhưng nhìn cô gái kia, khi cười thì giống như liền xua tan được bao mưa gió.
Mà đáng kinh ngạc nhất chính là, Vương tổng nhìn thấy nụ cười của cô gái kia cũng liền nở nụ cười, đùng đùng, nhiều người nhìn thấy mà muốn truỵ tim chết tại chỗ.
Trời ơi! Cha sinh mẹ đẻ lần đầu thấy Vương tổng cười tươi như vậy, xong rồi chúng bây ơi! Mau nịnh bợ cô gái váy đen đó, chính là Vương tổng phu nhân!
Thư Kỳ nghe thấy Tử Lạc nói liền có chút hứng khởi, nếu như bây giờ Vương Thần đồng ý đi ăn, cô ta sẽ bị bẽ mặt.
Cô cho rằng hơn chín mười phần trăm anh ấy sẽ đồng ý, dù gì cũng phải cho cô mặt mũi chứ!
"Thư Kỳ, cũng đã trễ em nên về sớm không hai bác lại lo!"
Nói ra câu đó, Vương Thần đã cho Thư Kỳ nhiều mặt mũi lắm rồi!
Tử Lạc dù sao cũng có lòng người nên thấy Thư Kỳ hơi đáng thương nhưng cô biết rằng, những người phụ nữ này đều rất ghê gớm!
Nếu cô không ra đòn phủ đầu, có phải còn tưởng cô là bù nhìn ngu ngốc chỉ biết dựa sau lưng Vương Thần hay không chứ?
Một....à không, hai lần đã là quá đủ! Sẽ không có lần thứ ba!
Thư Kỳ hai mắt như muốn đổ lệ nhìn Vương Thần trách móc, cô cúi đầu bước vào xe, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống nhưng rất khéo không để ai thấy!
Dù gì cô cũng không hèn hạ đến mức dùng nước mắt để khiến anh ấy cảm động nhưng chờ đó Lauren, tôi nhất định sẽ điều tra ra cô!
"Tiểu Lạc! Chúng ta nói chuyện đi! Ăn tối trước nhé!"
Vương Thần quay sang nhìn Tử Lạc, đồng tử màu nâu tối như xoáy sâu vào tâm hồn Tử Lạc, khiến cô có cảm giác như trái tim mình bị bắt làm nô lệ, một khi mắc phải sẽ vĩnh viễn làm nô lệ cho hắn ta!