Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 133: Tự ra tay với chính mình là phương thứ



Cuối cùng, Tôn Khả Thiên vẫn phải tham gia lễ kỷ niệm với tư cách đối tác chiến lược, đồng thời là giám đốc sáng tạo của Lôi thị.

Không ngoài dự đoán, buổi lễ kỷ niệm được tổ chức vô cùng hoành tráng với nhiều khách mời có tiếng trong giới tài chính. Bây giờ, mọi người đều biết thân phận Jenny Ton của cô, vậy nên mỗi nơi cô đi qua đều bị nhiều cặp mắt soi xét. Bọn họ thậm chí chưa biết cô và Lôi Thần Phong đã ly hôn, có người còn gọi cô là Lôi phu nhân nữa.

Mở đầu buổi lễ lúc nào cũng là những thủ tục rườm rà đến phát chán. Sau phần phát biểu mở màn là phần những người trong Lôi gia quy tụ trên sân khấu để khui rượu chúc mừng. Ở trên đó, Lôi lão phu nhân, Lôi Thần Phong, Duật Trác Minh, Lăng Ngạn Nhiên đã xuất hiện. Bọn họ là một gia đình đã cùng nhau gánh vác Lôi gia qua những thời kỳ khó khăn.

Lôi lão phu nhân năm nay gần 80, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, trên mặt bà lúc nào cũng toát ra vẻ phúc hậu. Bà cười rạng rỡ bên cạnh ba người cháu trai của mình, chắc bà đang rất hạnh phúc.

Trong một khoảnh khắc lơ đãng, Tôn Khả Thiên nghe loáng thoáng mình bị gọi tên. Cô ngơ ngác, quay sang hỏi người bên cạnh thì được biết, Lôi Thần Phong đang mời cô lên sân khấu chính với tư cách là giám đốc sáng tạo của Lôi thị.

Cô trợn tròn mắt. Đây là buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty, mà cô chỉ là một giám đốc bé nhỏ, anh gọi cô lên để làm gì? Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây.

Cô ngây người lại bị gọi thêm lần nữa. Có lần thứ hai thì chắc chắn không phải sự nhầm lẫn rồi. Dưới áp lực vô hình từ hàng ngàn con mắt đang đặt lên mình, cô đành phải bước lên sân khấu, đứng vào chỗ trống được chừa sẵn giữa anh và bà nội.

Lúc tới gần Lôi lão phu nhân, Tôn Khả Thiên chỉ biết cúi gập người để thể hiện sự tôn kính mà không dám nói thêm điều gì. Thì ra mọi sự gặp mặt trên đời đều có nguyên nhân, cô luôn miệng gọi Lôi lão phu nhân là “bà nội”, cuối cùng người ấy đúng là bà nội của cô thật.

Khi Tôn Khả Thiên đang căng thẳng thì cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay. Cô lén nhìn sang, thấy bà nội đang nắm lấy tay mình, cảm giác ấy vẫn ấm áp như ngày nào. Giữa những con người có máu mủ tình thân, sẽ tồn tại những cảm giác vô cùng đặc biệt như vậy.

Lúc Duật Trác Minh tháp tùng Lôi lão phu nhân lên sân khấu đã luôn miệng nhắc nhở bà phải bình tĩnh, không được thể hiện cảm xúc quá nhiều, nếu không sẽ dọa Tôn Khả Thiên chạy mất.

Lôi lão phu nhân còn chưa quên việc bị Lăng Ngạn Nhiên ngăn cản, không cho bà đến gặp Khả Thiên trong lúc Thần Phong bị hôn mê, sau đó giả vờ mất trí nhớ. Lăng Ngạn Nhiên nói Thần Phong đang thực hiện kế hoạch bồi dưỡng tình cảm với Khả Thiên, nếu bà xuất hiện sẽ phá hỏng tất cả.

Kết quả nhận về thật cay đắng, chẳng những không bồi dưỡng được gì, mà còn khiến bà mất cơ hội bế chắt. Bà không hề trách cứ Khả Thiên, nghĩ rằng cô làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, mà phần lớn đều liên quan tới đứa cháu trai xấu tính của mình. Nếu không phải Lôi Thần Phong bị mất thị lực sau phẫu thuật, bà chắc chắn đã tìm anh để đánh một trận cho bõ tức.

Lần này Tôn Khả Thiên quay về, Lôi Thần Phong lại yêu cầu bà không được đến tìm cô. Anh nói đợi đến khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi gặp sau cũng chưa muộn. Lôi lão phu nhân âm thần than vãn mình là bà già số khổ, muốn gặp cháu dâu mà năm lần bảy lượt bị ngăn cản. Bây giờ đứng ngay bên cạnh mà chỉ dám nắm tay một cái.

Khoảnh khắc Tôn Khả Thiên bước lên sân khấu, nhìn thấy cô đeo chiếc vòng ngọc của Lôi gia, bà lại cười như hoa tươi gặp nắng.

Mặc dù chỉ giới thiệu Tôn Khả Thiên là giám đốc sáng tạo, nhưng những đối tác lâu năm của Lôi thị sẽ biết chỉ có con dâu Lôi gia mới được ngồi vào chiếc ghế này. Nhìn thấy khung cảnh một nhà tập trung đông đủ như vậy, ai mà nghĩ giữa Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên đang nảy sinh mâu thuẫn, mấy tháng trước còn định kiện nhau ra tòa.

Sau khi kết thúc nghi thức nâng rượu chúc mừng, Tôn Khả Thiên vẫn bị Lôi Thần Phong giữ chặt.

Cứ như vậy Lôi Thần Phong kéo Tôn Khả Thiên đi theo mình, đến gặp những đối tác chiến lược của Lôi thị.

Có vài người lớn tuổi là thân tín lâu năm với Lôi gia, họ nhìn thấy chiếc vòng trên tay Tôn Khả Thiên thì ngay lập tức khẳng định thân phận, dứt khoát gọi cô một tiếng Lôi phu nhân. Nhà hào môn luôn có những góc khuất riêng, chuyện nhìn thấy từ bên ngoài không thể hiện rõ bản chất của vấn đề, nhưng chiếc vòng gia truyền của Lôi gia thì khác, chỉ có con dâu Lôi gia mới được phép đeo, cũng như chức vụ giám đốc sáng tạo vậy.

Tiếng gọi này khiến Tôn Khả Thiên giật nảy mình, không muốn bị hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

- Xin lỗi, ông nhầm rồi, chúng tôi đã…

Từ “đã ly hôn” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng cô đã bị anh chặn lại.

- Nếu không muốn tôi tức giận thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn giữ im lặng đi.

Lôi Thần Phong ghé sát tai cô cảnh cáo, khiến cô không dám phản kháng. Con người anh khi đã nổi điên thì vô cùng đáng sợ, sẽ làm ra loại chuyện nào đó mà cô không lường trước được. Vậy nên cô chỉ có thể làm theo lời anh như con rối.

- Tôi có thể mời Lôi phu nhân một ly rượu không?

Đối phương vừa ngỏ lời với Tôn Khả Thiên thì Lôi Thần Phong liền chủ động đưa ly rượu của mình ra phía trước.

- Tôi uống với Doãn tổng một ly.

Doãn tổng ngay lập tức hiểu ý, thôi không còn ý định mời Tôn Khả Thiên uống rượu nữa. Sau đó, anh lại dẫn cô đến tiếp chuyện với khách mời khác. Vừa quay lưng đi, anh đã lạnh nhạt lên tiếng.

- Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn rượu ảnh hưởng đến vết thương trên tay, khiến cô giảm năng suất làm việc, như vậy doanh thu của Lôi thị sẽ bị giảm xuống mà thôi.

Tôn Khả Thiên im lặng, không muốn đáp lời. Thực ra thì cô cũng nghĩ nhiều, nhưng đều là suy nghĩ làm sao để không bị anh kéo đi khắp nơi như thế này.

- A!

Đột nhiên cô la nhẹ một tiếng, lông mày khẽ nhăn, sau đó cố tình đưa vết thương ở tay lên xem xét. Dưới lớp gạc, miệng vết thương lại bị nứt toác, khiến máu đỏ thấm ra bên ngoài.

- Sao vậy Khả Thiên?

Sự lo lắng vừa ánh lên trên khuôn mặt lãnh đạm, sau đó lại lặn mất tăm.

- Cô bị làm sao?

- Xin lỗi, chắc vừa rồi tay tôi đã va chạm vào ai đó nên mới bị chảy máu. Tôi có thể không đi theo anh nữa được không?

Tuy không tình nguyện nhưng Lôi Thần Phong vẫn phải buông tay để cô được tự do, miệng còn lẩm bẩm chửi cô là đồ phiền phức, sau đó quay sang nói chuyện với đối tác khác. Cô nghe rõ, nhưng chẳng mấy quan tâm, chí ít cô không còn phải ở bên cạnh anh, gây sự hiểu lầm cho người khác.

Tôn Khả Thiên tìm đến khu vực dành cho phòng ban chế tác và thiết kế. Khi ngồi chung với bọn họ, cô mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút. Chí ít thì bọn họ đều xem cô là Tôn Khả Thiên, chứ không phải nhà thiết kế Jenny Ton nổi tiếng, hoặc Lôi phu nhân để nịnh hót và đối đãi.

Bên cạnh cô là trưởng phòng thiết kế Mạch Thường Tâm. Cô ấy vừa nhìn thấy vết thương ở tay cô đã cầm lên xem xét, sau đó buông lời quở trách vu vơ.

- Giám đốc Tôn à, tự ra tay với chính mình là phương thức tàn nhẫn nhất, mặc dù có thể đạt được hiệu quả nhưng bản thân cũng phải chịu hệ lụy không ít. Cô là nhà thiết kế, phải biết quý trọng đôi tay của mình chứ.

Tôn Khả Thiên hiểu Mạch Thường Tâm đang ám chỉ điều gì. Vừa nãy, cô không hề đụng trúng người nào cả, mà tự làm vết thương bị rách ra, như vậy mới thoát khỏi tình huống khó xử với Lôi Thần Phong, không ngờ cô ấy lại đoán được.

- Giám đốc Tôn đi theo tôi ra nhà vệ sinh để tôi xem vết thương cho cô. Trong gia đình tôi có người làm trong ngành y, nên tôi có biết chút ít về y học.

Mạch Thường Tâm đứng dậy trước, sau đó Tôn Khả Thiên đi theo sau. Cô cũng muốn nhân lúc rời khỏi chốn đông người này để hít thở không khí trong lành một chút. Chẳng biết Mạch Thường Tâm đổ vào vết thương của cô thứ gì mà cảm giác đau đớn đã giảm đi hẳn, không những thế máu cũng được cầm lại tức thời.

- Cảm ơn cô, Thường Tâm.

Mạch Thường Tâm rửa tay dưới vòi nước lạnh, khuôn mặt vẫn ngây ngô và thân thiện như bình thường, nhưng mọi thứ toát ra từ người cô ấy lại pha lẫn chút bí ẩn.

- Giám đốc Tôn nên gọi tôi là trưởng phòng Mạch. Tôi là cấp dưới của cô, đương nhiên phải có trách nhiệm quan tâm cô về mọi mặt, kể cả công việc lẫn sức khỏe. Hy vọng giám đốc Tôn đừng tự tổn hại bản thân như vậy nữa.

Thanh âm thoát ra vô cùng dịu dàng, dễ nghe, pha lẫn ý cười, ấy vậy mà lại khiến người khác có cảm giác e dè. Tôn Khả Thiên biết Mạch Thường Tâm không phải người đơn giản; tuy nhiên cô không đoán được cô ấy bí hiểm, khó lường đến mức nào. Cũng giống như Thập Nhất, người luôn ở bên cạnh cô, nhưng vĩnh viễn cô không có cách nào dò xét được sự phức tạp trong con người của anh ta.

Điều đó có quan trọng không? Chắc là có, nhưng không phải đối với cô. Bạn hay thù chỉ là lý thuyết tương đối, chỉ cần không động chạm đến nhau là được.

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Tôn Khả Thiên và Mạch Thường Tâm chạm mặt một người. Đã rất lâu rồi cô không nhắc đến cái tên này, bởi vì sự chán ghét của cô đối với hắn ta không thua kém Mã Lệ là mấy. Mã Tề là anh họ của cô ta, đã gián tiếp hại cô phải gieo mình xuống cửa sổ, cũng từng cùng Mã Lệ công khai sỉ nhục cô trước đám đông.

Những năm gần đây, hắn ta đã biết an phận hơn, mỗi lần đụng độ với cô đều chủ động né đi, trong các cuộc họp cũng khôn hồn ngậm miệng thối lại. Hôm nay hắn ta ngang nhiên chặn đường, chắc không có ý tốt.