Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 53: Không cố ý, chỉ cố tình



Buổi chiều, cô chính thức tham dự cuộc họp cổ đông tại Lôi thị. Không giống như cuộc họp giới thiệu vị trí giám đốc sáng tạo ngày hôm qua, thái độ của mọi người đối với cô đã thay đổi.

Có thể họ vẫn khinh thường cô trong suy nghĩ, nhưng không dám thể hiện ra mặt, đơn giản vì một người nắm giữ 5% cổ phần của Lôi thị sẽ có ảnh hưởng lớn đến thế lực của họ. Nếu 5% này được chuyển về tay ai thì vị trí của người ấy trong hội đồng quản trị sẽ thay đổi.

Sắc mặt Lôi Thần Phong vẫn bất biến theo thời gian, đây không phải là điều cô đang chờ đợi. Theo khuyến cáo của nhà sản xuất thì có lẽ thời gian phát tác của thuốc sắp đến rồi, không biết đến lúc đó cái vẻ mặt âm hồn bất tán kia sẽ phản ứng ra sao.

Duật Trác Minh đang trình bày về phương hướng phát triển trong quý tới trước cổ đông. Khác với mọi người, cô chẳng hề quan tâm đến những thứ ấy, từ lúc bắt đầu cuộc họp chỉ chăm chăm đến nhất cử nhất động của Lôi Thần Phong. Đột nhiên mi tâm anh khẽ nhíu, bàn tay đang đặt hờ trên mặt bàn cũng siết lại.

Cuối cùng thì thuốc cũng có tác dụng. Vì sợ một chút thuốc đó không thể quật ngã một tên ác ma lực lưỡng, nên cô đã gia tăng liều lượng lên gấp đôi, tương ứng với hai lần anh bao che Lâm Nhạn Tuyết mà đối xử bất công với cô.

Chủ tịch hội đồng quản trị đột nhiên rời khỏi phòng họp khiến tất cả hoang mang, một lúc sau tổng giám đốc cũng rời đi. Cuộc họp vì vậy mà bị dời sang ngày mai, vừa hay lại đúng như ý nguyện của cô. Nói thật thì mấy cuộc họp cổ đông này chán thật đấy, nếu không phải bị ép buộc thì cô cũng chẳng có hứng thú nhìn mặt mấy lão già mưu mô, tâm địa xấu xa này đâu.

Tôn Khả Thiên trở về phòng, vừa đọc tài liệu, vừa nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của Lôi Thần Phong, trong lòng hả hê vô cùng. Thuốc ấy chỉ có tác dụng khoảng 2 tiếng nên không gây hại nhiều cho cơ thể, chẳng qua người uống phải nó sẽ bị tào tháo rượt vài lần mà thôi. Đang tận hưởng niềm vui chiến thắng thì cô nhận được cuộc gọi từ Vân Thanh Kiều, nhắn rằng cô phải đến phòng chủ tịch có việc gấp.

Tự nhiên cô có chút chột dạ, không lẽ anh đã nghi ngờ cô rồi?

Khá bất ngờ khi người cô gặp tại phòng chủ tịch lại là Lăng Ngạn Nhiên, còn tên ác ma kia thì chẳng thấy đâu. Chỉ bị tào tháo rượt mà cũng mời giám đốc bệnh viện quốc tế lớn nhất cả nước đến khám bệnh, không phải là đang làm quá vấn đề chứ.

- Anh Ngạn Nhiên, sao anh lại ở đây?

Tôn Khả Thiên giả nai, vờ như bản thân mình chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

- À, hiện tại tình trạng của Thần Phong không ổn lắm, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã bị nôn ói liên tục, đi ngoài rất nhiều lần, nguy cơ bị rơi vào shock giảm thể tích (*). Em cũng biết rồi đấy, tính tình Thần Phong rất cao ngạo, nếu không phải sắp chết đến nơi rồi thì em ấy sẽ không tìm đến bác sĩ.

(*) Một loại sốc do mất máu cấp, hoặc mất lượng lớn dịch trong cơ thể.

Tôn Khả Thiên khẽ biến sắc. Cô không nghĩ tình trạng của anh sẽ nghiêm trọng như vậy.

- Hiện tại anh ấy thế nào rồi, có cần nhập viện theo dõi không?

- Đang nằm trong phòng trong để truyền dịch, mê man chưa tỉnh, nhất quyết không chịu đi bệnh viện.

- Không được, phải đưa anh ấy đi bệnh viện. Ở đây không có đủ dụng cụ cấp cứu, lỡ anh ấy rơi vào shock thật thì sao!

Tôn Khả Thiên áy náy vô cùng. Không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Biểu cảm của cô Lăng Ngạn Nhiên đều đã nhìn thấy hết, nhưng không vì vậy mà thôi buông lời đe dọa.

- Thần Phong vốn là người rất kỹ trong việc ăn uống, không biết vì sao lại bị như vậy. Nếu không rõ nguyên nhân thì anh sẽ không thể nào đưa ra phác đồ điều trị tốt được. Trường hợp xấu nhất có thể dẫn đến tử vong.

Tử vong? Tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe thấy hai từ này. Bàn tay vô thức siết chặt vào nhau, miệng ấp úng, không biết phải mở lời như thế nào với Lăng Ngạn Nhiên. Cô cúi gằm mặt, như con cún con chuẩn bị thú nhận tội lỗi.

- Em… em…Vì em muốn cho anh Thần Phong một bài học đên đã cố tình pha Lactulose vào ly cà phê của anh ấy. Em không nghĩ là sẽ bị nặng như vậy.

- Liều lượng?

- Hai… hai gói…

Khóe miệng Lăng Ngạn Nhiên giật giật như đang nghe một câu chuyện bi hài. “Quả nhiên là em, con bé ngốc nghếch này...”

Thật may cô chỉ muốn chỉnh Lôi Thần Phong một chút, chứ cô mà có tâm tư độc ác thì chắc bây giờ cái tên “Lôi Thần Phong” đã được khắc trên bia đá. Có vợ là sinh viên y khoa thật nguy hiểm.

Với vị thế là anh cả trong nhà, Lăng Ngạn Nhiên không thể cho qua chuyện này dễ dàng. Nếu cả hai người họ đều có lỗi vậy thì cứ để bọn họ tự đối điện với nhau mà giải quyết hậu quả đi. Tránh để oán khí tích tụ lâu ngày, biết đâu Lactulose sẽ được thay bằng thuốc chuột, hay Kali Xyanua cũng nên.

- Làm càn! Những kiến thức trong nghề y không phải để em sử dụng với mục đích này. Một loại thuốc cho dù có tác dụng nhẹ nhưng có thể trở thành thuốc độc nếu cơ địa người đó không phù hợp. Kể từ bây giờ, em phải chăm sóc cho Phong đến khi nó hồi phục. Nghe chưa?

Cô chưa bao giờ nghe thấy Lăng Ngạn Nhiên nặng lời như vậy, có lẽ lần này cô sai, rất sai rồi. Chỉ trách bản thân tại sao lại có những suy nghĩ trẻ con đến thế.

- Em xin lỗi... xin lỗi anh Ngạn Nhiên, em không cố ý...

Cô vẫn cúi gằm mặt, giọng lí nhí thoát ra khỏi cổ họng như đứa trẻ đang nhận lỗi. Lăng Ngạn Nhiên không đành lòng nhìn cô tự trách, đưa tay lên xoa xoa đầu cô an ủi.

- Được rồi, anh biết em không cố ý, nếu cố ý chắc Thần Phong đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.

Chẳng biết đây có phải câu an ủi hay không nhưng tình hình chẳng khả quan hơn chút nào. Lăng Ngạn Nhiên có dự cảm xấu, nếu bây giờ cô bật khóc tại đây thì cái tên lôi thần đang nằm trong kia sẽ bật dậy mà tính sổ với anh mất. Cổ nhân có câu 36 kế chuồn là thượng sách, Lăng Ngạn Nhiên liền tìm cớ để rời khỏi.

- Anh vừa nhận được điện thoại, có một bệnh nhân đang cần mổ khẩn cấp. Phong giao lại cho em chăm sóc, nhớ là đừng cho em ấy uống thêm “thuốc bổ” gì nữa đấy nhé. Mọi ân oán đều có thể giải quyết trong êm đẹp, không nên động tay chân. Hẹn gặp lại em sau nhé, Khả Thiên.

Lăng Ngạn Nhiên biến mất với tốc độ ánh sáng, để lại một mình cô không biết xoay sở thế nào. Cô mở hé cửa phòng nghỉ bên trong, chỉ dám thập thò ngoài cửa mà chẳng có dũng khí bước vào.

Qua khe cửa nhỏ, cô thấy anh vẫn nằm yên, nhắm nghiền hai mắt, tay phải đang được truyền dịch. Với khoảng cách xa thế này rất khó để xác định tình trạng anh có ổn không, vậy nên cô đã lấy hết can đảm để rón rén bước vào.

Người bệnh đương nhiên là đã tỉnh, vốn dĩ anh cũng chẳng phải hôn mê gì. Lăng Ngạn Nhiên sớm đã nghi ngờ có người giở trò với thức ăn, mà người duy nhất có khả năng làm việc này chỉ có cô mà thôi. Vậy nên anh đã nhờ Lăng Ngạn Nhiên tương kế tựu kế, đe dọa cô một chút, nếu không thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho hơn một tiếng đồng hồ anh bị dày vò đây.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây đâu, anh còn chưa hả giận.

- Nước...

Tôn Khả Thiên mơ hồ nghe được Lôi Thần Phong nói “nước”. Cô nhanh chóng múc muỗng nước nhỏ đút cho anh, nhưng lại không có tác dụng, cứ đút nước vào lại chảy ra ngoài.

“Không có phản xạ nuốt sao. Có khi nào xảy ra biến chứng ở hành não (*) không. Hay anh bị hôn mê sâu?”

(*) Một vùng của não, là trung tâm điều hành phản xạ hô hấp, phản xạ tim mạch, phản xạ nuốt…

Tôn Khả Thiên bị chính những suy diễn trong đầu mình dọa sợ.

- Nước...

“Làm sao bây giờ, hay là gọi anh Ngạn Nhiên?”

Sau một hồi loay hoay tìm kiếm, cô chợt nhớ ra mình đã để quyên điện thoại tại phòng làm việc, lại càng không thể kinh động người ngoài, bởi lẽ tình trạng sức khỏe của chủ tịch hội đồng quản trị là điều tuyệt mật.

Tôn Khả Thiên luống cuống, lúc này chỉ nghĩ cách làm sao để Lôi Thần Phong có thể uống được nước. Cô như kẻ sắp chết làm liều, bèn uống một ngụm nước lớn sau đó ghé sát vào miệng anh, dùng cách nguyên thủy nhất để cho anh uống nước.

Có một người nãy giờ vẫn luôn hả hê trong lòng. Anh cần lấy lại những gì đã mất, thậm chí là lấy nhiều hơn những gì đã mất.

Chẳng hiểu từ khi nào Lôi Thần Phong lại thích bờ môi mềm mại và cả mùi vị này nữa. Việc nằm im để cô cho uống nước bằng cách này không tệ. Nếu đã có lộc hưởng thì anh dại gì mà không thử thêm vài lần nữa.

- Nước...

Vẫn còn khát? Tôn Khả Thiên thử lấy muỗng để đút nước cho anh nhưng kết quả vẫn như lúc đầu. Chẳng phải vừa rồi khi cô dùng miệng, anh đã nuốt xuống được hay sao.

Bất lực, thực sự bất lực. Tôn Khả Thiên chỉ còn cách uống thêm một ngụm nước vào miệng rồi cúi đầu xuống.

Khoảnh khắc hai môi chạm nhau khiến tim cô nảy mạnh. Cô phải nhắm mắt để không nhìn thẳng vào gương mặt yêu nghiệt này. Nhưng hình như có điều gì đó không đúng lắm, cái lưỡi của anh đang động đậy và khuấy đảo khoang miệng của cô.

Tôn Khả Thiên giật mình mở mắt, thấy đối phương cũng đang nhìn mình chăm chú, nụ cười khoái trá cùng vẻ mặt không mấy đứng đắn khiến cô nghi ngờ. Với khả năng tư duy tốc độ 3,14 giây, cô biết mình đã bị gã đàn ông xấu xa này lừa rồi.

“Chát”.

Thanh âm thanh thúy vang lên giữa khoảng không tĩnh mịch, cái tát dứt khoát và không một động tác thừa chính là sự đáp trả vào khoảnh khắc thẹn quá hóa giận của cô.

- Anh là đồ đáng chết, dám lừa em à!

Tôn Khả Thiên tức giận, tự động nới rộng khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm này, hai tay không ngừng chùi đi những giọt nước còn đang dính trên miệng mình. Cô hối hận, mang toàn bộ sự áy náy và tự trách thu vào bên trong, sau đó quay lưng rời khỏi mà không cần nghe bất cứ lời nói nào từ đối phương.

Vừa đi ra tới cửa thì gặp Lâm Nhạn Tuyết đi vào, có lẽ cô ta mới nhận được thông tin Lôi Thần Phong bị bệnh, nên vội vàng chạy đến để chăm sóc đây mà.

- Anh Thần Phong sao rồi?

Sẵn cơn tức giận, Tôn Khả Thiên liếc Lâm Nhạn Tuyết một cái rõ bén, cố tình nâng cao tông giọng để người bên trong có thể nghe thấy.

- Anh ta chưa chết đâu, còn sống dai như đỉa ấy, chỉ có điều não bị úng nước rồi. Vừa tỉnh dậy thì đòi ăn cháo lưỡi, hay là cô mua về cho anh ta ăn đi.

Lâm Nhạn Tuyết không hiểu những gì Tôn Khả Thiên vừa nói, vội vàng chạy vào trong phòng để chăm sóc Lôi Thần Phong. Bộ dạng giả bộ thâm tình này càng khiến cô ngứa mắt, vậy nên chẳng muốn nán lại thêm giây phút nào. Sau khi trở về phòng làm việc, cô tự đóng của để kiểm điểm bản thân.

Sau khi suy xét kỹ mọi việc, cô chợt nhận ra kẻ bày ra chuyện này không chỉ có một mình Lôi Thần Phong. Vậy nên cô đã soạn một tin nhắn vỏn vẹn một dòng rồi gửi cho Lăng Ngạn Nhiên với nội dung: “Bác sĩ Lăng, em nghĩ mình đã sai rồi. Đáng lẽ em phải bỏ thuốc chuột vào ly cà phê mới đúng”.