Hôm nay là buổi tiệc mừng công của tập đoàn Milan khi dành được những hạng mục quan trọng tại thị trường châu Á. Tôn Khả Thiên đã gọi điện năn nỉ, giở mọi thủ đoạn để thuyết phục Đồng Lệ Giao tham gia cùng mình. Cuối cùng, với sự kiên trì và đeo bám dai như đỉa, cô cũng nhận được cái gật đầu từ phía cô bạn thân.
Linh cảm của Tôn Khả Thiên mách bảo rằng, người có thể trị được ông anh có tính khí thất thường đã xuất hiện, người này không ai khác chính là Đồng Lệ Giao.
Anh ấy chưa nói cho Giao Giao biết mình chính là cậu bé ở cô nhi viện năm xưa, cũng không cho cô tiết lộ điều đó, ắt hẳn có lý do. Người chị dâu này cô đã nhận định từ lâu, chỉ có thể là cô ấy, chắc chắn chỉ có thể là cô ấy.
Việc Đồng Lệ Giao làm chị dâu có rất nhiều lợi ích, mà lợi ích lớn nhất chính là thành lập được một liên minh có tên em chồng - chị dâu – đôi bạn cùng tiến, chỉ có như thế mới có thể áp chế được sự phúc hắc từ người anh tên Tôn Diệc Quân kia.
Bảy giờ tối, quan khách đã có mặt gần như đầy đủ. Ở những buổi tiệc như thế này, Tôn Khả Thiên chỉ tham gia với tư cách là một nhân viên thiết kế của Milan, chứ không công khai thân phận thật của mình. Cô rất ít khi tham gia những buổi tiệc như thế này vì chúng quá buồn tẻ. Hôm nay có Giao Giao đi cùng, chắc chắn sẽ bớt buồn chán hơn.
Cuối cùng Đồng Lệ Giao cũng xuất hiện. Bộ đầm dạ hội mà cô ấy đang mặc do chính tay Tôn Khả Thiên thiết kế riêng, cùng với bộ của cô đang mặc là một cặp hoàn chỉnh. Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn chưa biết cô chính là Jenny Ton, chỉ biết cô là một nhà thiết kế của tập đoàn Milan.
Bộ dạ hội màu đen, làm bật lên làn da trắng muốt của Đồng Lệ Giao. Dưới ánh đèn, những viên đá phản chiếu ánh sáng lấp lánh, càng khiến cô ấy trở nên quyến rũ.
- Giao Giao, cậu mặc bộ này đẹp thật nha. Không ngờ người đầu ấp tay gối bấy lâu của mình lại là một đại mỹ nhân như vậy đấy.
Đồng Lệ Giao có chút choáng ngợp với bầu không khí sang trọng của buổi tiệc. Đây là lần đầu tiên cô được dự một buổi tiệc lớn như vậy nên có chút căng thẳng. Nhờ câu nói đùa của Tôn Khả Thiên mà thấy thoải mái hơn một chút, nhưng không quên buông một câu quở trách.
- Cậu đấy, kêu mình đến những chỗ như thế này làm gì, mình không hợp với mấy chỗ này đâu.
Lời vừa dứt, Đồng Lệ Giao chợt nhận thấy trong ánh mắt bạn mình có gì đó lạ lắm. Cô đâu hề biết rằng trong đầu Tôn Khả Thiên đang tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh tươi sáng. Điển hình và việc có cơ hội chứng kiến anh Diệc Quân bị chị dâu chửi mắng, thậm chí là hành hung. Có thể lắm chứ, với tính cách của Giao Giao thì ngày mà anh Diệc Quân bị tác động vật lý sẽ không xa.
Nghĩ đến đây, trên môi Tôn Khả Thiên bất giác nở một nụ cười, vừa hay lại rơi vào tầm mắt của Đồng Lệ Giao.
- À, không có gì. Cậu phải tập tham gia những buổi tiệc như thế này cho quen dần, sau này trọng trách hơi bị nặng nề đấy.
Đồng Lệ Giao liếc mắt một cái rõ bén, không hiểu cô bạn của mình đang luyên thuyên điều gì. Còn Tôn Khả Thiên vẫn còn đang lạc trong những ảo tưởng của mình, thậm chí còn khen cái cái liếc mắt vừa rồi thật đáo để, rất có tiềm năng để dập tắt khí thế bức người của ông anh mình. Tương lai sáng lạn ơi, ta tới đây.
Buổi tiệc bắt đầu, ánh đèn hướng về vị trí trung tâm, mang theo anh mắt si mê của hàng trăm cô gái. Người đàn ông ấy xuất hiện chưa bao giờ khiến người khác thất vọng. Vì anh ta là người đứng đầu của tập đoàn thời trang lớn nhất châu Âu, nên từ trang phục, cho đến thần thái đều toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong.
Khí chất này…
Đồng Lệ Giao nhìn đến ngây người.
- Này, cậu đừng nhìn người ta với ánh mắt lộ liễu như vậy chứ?
Bị Tôn Khả Thiên nhắc nhở, Đồng Lệ Giao mới biết vừa rồi mình đã biểu hiện hơi quá đà. Tuy chột dạ nhưng quyết không chịu thiệt ngoài miệng, Đồng Lệ Giao không chịu thừa nhận vừa rồi mình đã bị vẻ đẹp trai của người đàn ông đó khiến cho u mê lạc lối.
- Mình đâu có nhìn cái tên thần kinh đó. À mà này, lúc cứu người đàn ông kia, mình không biết anh ta là chủ tập đoàn mà cậu đang làm việc nên mới lỡ lời. Cậu không bị anh ta làm khó dễ chứ?
Tôn Khả Thiên cười cười, tỏ vẻ ngây thơ như không hề có chuyện gì. Cô lắc nhẹ đầu ý muốn nói không có chuyện gì đâu, làm sao có thể xảy ra chuyện gì khi anh ấy là anh trai của cô cơ chứ. Hành động này trong mắt Đồng Lệ Giao lại giống như Khả Thiên đang che giấu sự uất ức trong lòng, bèn chột dạ nhìn về phía sân khấu một lần nữa.
Khoảnh khắc Đồng Lệ Giao ngước mắt lên, lại bắt gặp người đó đang nhìn chằm chằm về phía mình. Vẫn ánh mắt lãnh đạm và sâu hun hút như đại dương ấy, khiến người ta có cảm giác như bị cuốn sâu vào trong ấy. Chẳng hiểu sao cái cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này cứ ám ảnh trong đầu của cô, khiến bản thân muốn dứt ra cũng không được.
Trong lòng Đồng Lệ Giao có chút hỗn loạn, sợ rằng vừa rồi anh ta đã nhận ra mình, nhưng cũng tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Buổi tiệc diễn ra trong sự buồn tẻ và chán ngắt, cả Đồng Lệ Giao và Tôn Khả Thiên đều không phù hợp với những bữa tiệc như thế này. Hai người ngồi ở vị trí trong góc khuất để nhìn người qua kẻ lại giao tiếp với nhau bằng những nụ cười giả tạo. Đồng Lệ Giao khẽ thở dài, tay vuốt nhẹ vào miệng ly rượu vang thể hiện sự buồn chán.
- Khả Thiên, hay là cậu giúp tớ mở mang tầm mắt đi. Dựa vào khả năng độc vị nội tâm thần thánh của cậu để đoán xem những người ở bàn đằng kia đang nói gì nào.
Để thoát ra khỏi sự tẻ nhạt, bọn họ phải tự bày ra thú vui cho mình. Đồng Lệ Giao rất thích nghe Khả Thiên phân tích về tâm lý cũng như ngôn ngữ cơ thể của những người xung quanh, lần nào cô cũng nghe rất chăm chú, nhưng chẳng học hỏi được chút nào.
Được cô bạn chỉ điểm, Tôn Khả Thiên cũng chẳng chối từ, ánh mắt sắc bén quan sát thật kỹ từng cử chỉ của hai người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi ở bàn gần đó.
- Cậu hãy rửa tai nghe cho kỹ chuyên gia tâm lý phân tích đây này. Người đàn ông đang mặc áo vest đen với chiếc và vạt kẻ sọc đó là người có uy quyền nhất trong ba người. Bởi vì ông ta đang giữ thẳng lưng và để ánh mắt của mình cao hơn hai người còn lại. Hơn nữa, vị trí ghế của ông ta đang ngồi hướng về cửa lớn, như vậy thì sẽ tạo ra không gian chủ quyền lớn hơn, có thể ép đối phương ngồi vào vị trí “dễ bị tổn thương”. Nói cách khác, người đàn ông đang ngồi đối diện ông ta sẽ chịu sự chi phối cảm xúc nhiều hơn. Cậu có thấy người đàn ông ngồi ở vị trí đối diện đó không, ông ta mặc dù đang tỏ ra vui vẻ, nhưng hai tay lại siết chặt vào nhau ở tư thế đưa lên cao, chứng tỏ ông ta đang kìm nén cảm xúc thất vọng và bực dọc của mình. Vì ông ta ở vị thế thấp hơn, nên không dám thể hiện thái độ cứng rắn trước mặt đối thủ.
Vừa nghe Tôn Khả Thiên nói, Đồng Lệ Giao vừa gật gù tán thành. Đến khi chứng kiến cử chỉ ám muội của người phụ nữ thì cả hai liền quay ra nhìn nhau gật đầu một cái.
- Cậu cũng thấy điều mình vừa thấy đúng không?
Người phụ nữ lấy mũi giày vuốt nhẹ vào chân của người đàn ông mặc vest đen, mà hành động này chẳng may rơi vào tầm nhìn của hai người họ, khiến cả hai cùng rùng mình nổi da gà, sau đó nhìn nhau bật cười.
Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao đang nói chuyện vui vẻ thì có một tên từ trên trời rơi xuống phá tan bầu không khí. Người này cao lớn, với mái tóc vàng đặc trưng cho người Âu bản địa. Hắn ta là một tên công tử bột có tiếng, thường xuyên đi cùng những em mẫu trẻ chân dài. Ngay từ đầu, hắn ta đã để ý đến hai cô gái này, bây giờ muốn đến bắt chuyện để tiến hành kế hoạch dụ dỗ của mình.
- Kìa hai quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời hai cô một ly hay không.
Tion Khả Thiên nhăn mặt, mấy câu gạ gẫm này quá lỗi thời rồi. Trên mặt hai người sớm đã để lộ sự chán ghét, nhưng vì không muốn gây sự chú ý nên đành từ chối một cách lịch sự rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài. Trong những tình huống khó xử như thế này thì chuồn là thượng sách.
Tôn Khả Thiên kéo tay Đồng Lệ Giao ra khu vực bể bơi. Nơi này có ít người ghé đến nên yên tĩnh hơn nhiều. Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm chửi rủa cho cho đỡ bực.
- Cái tên chết tiệt, phá hỏng không khí tốt đẹp của bổn cô nương.
- Đúng đấy. Hắn nghĩ mình đẹp trai lắm hả. Cái mái tóc vàng đấy nhìn như đuôi bò ấy. Cậu thấy cái hình xăm trên người hắn không, giống như dấu kiểm dịch in trên miếng thịt lợn ngoài chợ vậy đó.
Tôn Khả Thiên bật cười, câu này rất hợp ý cô.
- Cậu thật có mắt nhìn. Chắc chắn hắn ta không có cửa so sánh với chủ tịch của mình đúng không?
- Đúng đúng, sao mà bằng được…
Không gian bỗng chốc im lặng. Đồng Lệ Giao tíu tít, định nói bồi thêm vài câu nhưng chợt phát hiện mình đã bị gài hàng. Tôn Khả Thiên cười cười, đã vậy còn cố tình nhại lại câu nói đó khiến Đồng Lệ Giao đỏ mặt.
- Ha ha ha! Cả hai em gái đều ở đây thì càng tốt
Tiếng bật cười của kẻ thứ ba báo hiệu điều chẳng lành. Gã đàn ông vừa rồi xuất hiện trong buổi tiệc lại có mặt ở đây. Cử chỉ của hắn đã không còn giữ chút chừng mực nào, bởi vì nơi này hiện tại chẳng có ai, nếu có thì chính là tay chân của hắn. Tất cả bọn họ đều mang theo súng bên người.
Tôn Khả Thiên có dự cảm xấu, muốn gọi điện thoại cho Thập Nhất, nhưng đã bị hắn ta đá văng xuống hồ, ngay cả mở điện thoại cũng không kịp. Bởi vì hôm nay là dạ tiệc của tập đoàn, có sự tham gia của anh Diệc Quân nên cô đã nói Thập Nhất không cần đi theo bảo vệ mình. Kết quả lại gặp phải tên biến thái này.
Hành động không ngoan ngoãn của Tôn Khả Thiên khiến hắn tức giận, buông lời đe dọa.
- Khôn hồn thì câm miệng, nếu không tao sẽ bắn vỡ sọ chúng mày cùng những người đến đây.
Hắn ta ngày càng tiến đến gần, mùi rượu nồng đậm tỏa ra khiến người khác buồn nôn. Với một kẻ ham mê tửu sắc, một khi đã thấm rượu, **** ***** lên não, thì hắn sao có thể bỏ qua cho hai cô em ngon mướt như vậy.
Hai người đã bị dồn về phía mép hồ bơi, chỉ một bước nữa sẽ rơi xuống hồ, mà tên khốn này càng được nước lấn tới. Tình thế cấp bách, Đồng Lệ Giao chỉ có thể tiến lên trước, giang tay bảo vệ cho Tôn Khả Thiên. Từ trước đến giờ cô đều là kẻ yếu đuối, toàn để Khả Thiên nhọc lòng vì mình, vậy nên lần này cô phải làm điều ngược lại.
"Khả Thiên à, mình sẽ bảo vệ cậu".
- Thả cô ấy, tôi sẽ đi theo anh.
Sự bảo vệ của Đồng Lệ Giao trong mắt hắn giống như một trò cười. Hắn cười lớn, âm thanh thô bỉ khiến người ta chán ghét, thậm chí còn nghe thấy thanh âm củavhàm răng nghiến vào nhau ken két.
Vẫn thái độ cợt nhả và mỉa mai, hắn hướng sát mặt về phía Đồng Lệ Giao thì thầm.
- Ông đây thích cả hai, nhưng nếu cô em đã muốn bảo vệ cô ta thì đêm nay ông đây sẽ chơi cô trước.