Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 97: Xin em đừng khóc (H+)



Tôn Diệc Quân từ đầu đến cuối đều không nói gì, bước đến bên cửa sổ ấn công tắc, tấm rèm cửa từ từ được kéo lên, đằng sau ấy là toàn thành phố Milan rực rỡ ánh đèn.

Đồng Lệ Giao ngây ngốc nhìn khung cảnh rực sáng trước mặt, đẹp giống như cổ tích vậy. Khi còn bé, cô thường mơ về hình ảnh mình đang đi dạo giữa bầu trời sao, mà cảnh tượng này thật giống như tưởng tượng ấy.

- Thật đẹp.

Đồng Lệ Giao cảm thán thành lời, bước dần đến phía trước, đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt kính, giống như đang vươn đến các vì sao.

- Em có thích không?

- Th…

Cô định trả lời thì đột nhiên phác giác, mình đang bị người đàn ông ôm từ phía sau lưng, anh ta còn tựa cằm vào vai cô mà thì thầm. Cô vội vàng nhận định hoàn cảnh của mình, rằng đang cùng một người đàn ông khác ở trong khách sạn. Anh ta lại còn là người cướp đi lần đầu tiên của cô, và dành cho cô vô số lời đe dọa.

- Tôi muốn trở về biệt thự.

Nhìn vẻ hoảng hốt như gà mắc tóc của Đồng Lệ Giao, Tôn Diệc Quân bỗng nhiên bật cười.

- Tôi đã cho người chuẩn bị bộ đồ mới ở trong tủ, em thay đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Đồng Lệ Giao nghi ngờ mở tủ, trong đó quả nhiên có một bộ đồ mới. Ngồi trong nhà tắm, trong đầu cô liên tiếp xuất hiện những câu hỏi.

"Mình đã phá hỏng chuyện tốt mà anh ta không tức giận sao? Đây có phải nơi anh ta hay dẫn tình nhân đến, vậy nên mới có quần áo dành cho phụ nữ?"

Xem ra điều này có khả năng nhất, chẳng phải báo chí đã chụp được ảnh anh ta và cô tiểu thư Anh quốc kia bước ra từ khách sạn hay sao. Đúng là gã đàn ông xấu xa, không biết đã hại đời bao nhiêu cô gái rồi.

Đồng Lệ Giao vo vún bộ đồ trong tay, lưỡng lự một hồi vẫn quyết định mặc vào. Chí ít trông nó còn kín đáo và ít sexy hơn bộ đồ cô đang mặc. Cô cố thủ một lúc trong nhà tắm, âm thầm tính toán kế hoạch bỏ chạy.

Theo kế hoạch, cô thoát ra khỏi nhà tắm với tốc độ ánh sáng, sau đó liền đi đến bàn, cầm túi xách và tiến về phía cửa chính để tẩu tán. Nhưng có gì đó lạ lắm đang diễn ra. Cánh cửa này như có linh tính, dù cố gắng mở như thế nào cũng không hề xoay chuyển, không lẽ nào…

- Này anh, tôi thay đồ xong rồi, bây giờ trở về thôi  nếu không Khả Thiên sẽ lo lắng.

Tôn Diệc Quân tựa tiếu phi tiếu, biết thừa cô đang biện lý do để bỏ chạy.

- Không phải vừa rồi em nói cảm thấy mệt hay sao, nằm nghỉ ở tạm ở đây đi, sáng mai tôi đưa em về. Tôi đã thông báo cho Khả Thiên, rằng tối nay em có việc gấp nên đã trở về bệnh viện.

Tin nghe như sét đánh ngang tai, cảm giác căng thẳng lại ập đến, khiến toàn thân cô bỗng trở lên vô lực.

- Không… không cần… ngọai trừ giường của Khả Thiên, tôi sẽ không bao giờ nằm giường mà phụ nữ khác đã từng nằm đâu.

Tôn Diệc Quân nhướng mày, trách cô toàn suy diễn viển vông. Vẫn vẻ mặt thập phần ám muội, anh dần dần tiến về phía cô, khiến cô tự động lùi sát về phía vách tường, đến khi không còn đường lui nữa thì người đàn ông cũng vừa đứng ngay trước mặt.

- Anh… anh tính làm gì?

- Tôi đang suy nghĩ, tôi bị em nói những lời hàm oan như vậy thật không công bằng. Từ khi nào chiếc giường này có phụ nữ nằm qua, từ khi nào tôi là ba của đứa trẻ trong bụng em?

Toàn thân Đồng Lệ Giao cứng ngắc, như cây chết khô giữa trời quang. Không lẽ những lời nói với cô ta trong nhà vệ sinh đã bị anh nghe thấy?

- Chắc… nhầm lẫn. Chắc chắn anh đã nghe nhầm…

- Vậy sao? Tối nay, em và con bé Khả Thiên đã phá hỏng chuyện quan trọng của tôi, lại còn khiến danh dự của tôi bị tổn thất. Bây giờ tôi nên lấy lại cả vốn lẫn lời nhỉ.

Khoảng cách giữa hai người đã quá gần, chỉ một chút nữa thôi sẽ chạm vào nhau. Tim của Đồng Lệ Giao đập bình bịch, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.

- Không liên quan đến tôi, là do Khả Thiên không muốn cô tiểu thư Anh quốc đó làm chị dâu nên tôi mới giúp, anh nên tìm Khả Thiên ấy…

Thì ra mối quan hệ thân thiết đến mấy cũng có lúc bị mang ra bán đứng, trong hoàn cảnh này Đồng Lệ Giao không còn cách nào khác ngoài việc mang bạn thân ra làm con tốt thí mạng, nhưng có vẻ con tốt này vẫn chưa đủ sức mạnh để thay đổi cục diện của bàn cờ.

- Tôi sẽ tìm con bé tính sổ, nhưng trước tiên em phải tự trả hết phần của mình đã. Tôi nói rồi, muốn đòi cả vốn lẫn lời. Em đã làm cô dâu của tôi chạy mất, có phải cũng nên đền cho tôi một cô dâu khác không?

Tôn Diệc Quân vừa nói xong thì trực tiếp đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn. Nụ hôn này nhẹ nhàng như chuồn chuồn nhảy phớt qua, khiến sắc mặt Đồng Lệ Giao trở nên phiếm hồng.

- Anh đừng động vào tôi, tôi không thích loại đàn ông ăn tạp.

- Ăn tạp? Tôi vốn có thói quen ăn chay, từ khi gặp em mới biết ăn mặn đấy chứ. Như vậy có tính là ăn tạp không?

Đồng Lệ Giao bị nói đến mức nghẹn họng. Có vẻ như năng lực khiến người khác tức điên bằng lời nói của cô đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

- Anh… anh đừng đứng gần tôi như vậy. Chúng ta không nên lại tiếp tục sai lầm, đêm đó chỉ do say mà thôi.

- Hừm, say rượu sao. Hay là hôm nay tôi sẽ cho em nhớ rõ mình thuộc về tôi như thế nào, được không?

Từng lời buông ra, mang theo áp lực, đè nặng lên tâm trí Đồng Lệ Giao. Toàn thân cô đã sát với vách tường lạnh lẽo, muốn thoái lui cũng còn đường. Đối diện với hơi thở của ác ma, toàn thân cô trở nên vô cùng nhạy cảm với bất kỳ sự thay đổi nào từ anh ta.

- Đừng như vậy, tôi rất sợ… đau…

Cảm giác thân thể như bị xé đôi ấy là thứ vô cùng ám ảnh, chỉ cần nhớ đến thôi cũng khiến toàn thân Đồng Lệ Giao căng thẳng. Cô cúi gằm mặt, cố gắng che đậy đi gương mặt đỏ rực như lửa của mình.

Cô gái ngốc này…

Tôn Diệc Quân vươn tay, ôm chặt lấy cô gái vào lòng, khẽ hôn dịu dàng lên mái tóc của cô. Sự ôn nhu của ác ma khiến Đồng Lệ Giao không thể thích ứng được, còn ngỡ rằng anh ta bị nước ngấm vào đầu.

Tôn Diệc Quân cúi đầu, khẽ hôn lên hàng mi cong vút của thế giới trong lòng. Hàng mi của cô vì sự ấm áp bất chợt mà khẽ run lên. Mặc dù không có men rượu, nhưng thần trí của cô giống như bị dụ hoặc, không thể nảy sinh bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Trên chiếc giường lớn, dưới sự phản chiếu từ những ánh đèn lung linh của thành phố, thân thể cao lớn bao phủ lên cô gái nhỏ, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ. Từng nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống chiếc cổ mảnh khảnh, mang theo sự sủng nịnh và dịu dàng, thành công khơi dậy một thân nóng bỏng của cô. Bờ môi mềm mại của cô như được thoa thêm chất gây nghiện, khiến anh điên cuồng hôn lấy, muốn mang hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ ra để thưởng thức.

Nương theo từng hơi thở nóng bỏng đang phả vào da thịt, toàn thân cô khẽ run lên mỗi lần động chạm. Tôn Diệc Quân không dám gấp gáp, sợ rằng cô sẽ bị ám ảnh bởi lần đầu tiên, vậy nên hết thảy hành động đều vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi.

Bàn tay to lớn men theo chiếc cổ mảnh khảnh mà xâm nhập vào nơi mềm mại, khẽ mơn chớn để khiến nơi ấy dần trở nên mẫn cảm.

- Đừng mà… chúng ta không nên như vậy…

Đồng Lệ Giao thở dốc, khó khăn lắm mới có thể cất lời đứt đoạn. Nhưng lời nói này hoàn toàn không có tác dụng, bàn tay của Tôn Diệc Quân vẫn không ngừng chu du trên từng tấc thịt non mềm.

- Em đã là người phụ nữ của tôi rồi, có gì mà không nên.

Lời nói mang theo dụ hoặc, kèm theo một nụ hôn xuống đôi môi anh đào đã sưng đỏ. Đáy mắt Tôn Diệc Quân đã trở nên đục ngầu, so với bầu trời u tối bên ngoài càng sâu thẳm hơn. Đồng Lệ Giao dùng hết can đảm để nhìn sâu vào nơi ấy, chợt nhặt được một tia dịu dàng của ác ma. Nhưng cô lại thấy bản thân mình thật nhục nhã, vì sao lại bị thứ dịu dàng này làm rung động.

Một giọt nước long lanh lăn ra nơi khóe mắt khiến Tôn Diệc Quân dứng hình, dừng lại mọi động tác. Anh khẽ lau đi giọt lệ trong suốt ấy, rồi chăm chú nhìn Đồng Lệ Giao.

- Ngoan, không khóc. Nếu em không muốn thì anh sẽ không làm nữa.

Gân xanh nổi đầy trên thái dương, giọng nói trầm khàn do dục vọng bị áp chế, nhưng Tôn Diệc Quân vẫn không nỡ nhìn thấy cô đau lòng như vậy.

- Tôi ghét anh, nhưng tôi lại ghét bản thân mình hơn, tại sao tôi lại không thể khước từ anh như vậy… tôi thật ngu ngốc…

Đáy lòng Tôn Diệc Quân lại một lần nữa dậy sóng, cơn hỏa dục vừa bị áp chế lại vì câu nói này mà bị khơi dậy thành công. Cô không chán ghét anh, cô không khước từ anh nữa… chỉ là cô đang dằn vặt.

- Tôi mới là kẻ ngu ngốc khi đã khiến em chán ghét mình như vậy. Giao Giao, tôi thực sự rất yêu em, xin em đừng khóc.

Đồng Lệ Giao thực sự đã bị những lời này làm cho rung động, đáy lòng cũng bớt day dứt hơn một chút. Tôn Diệc Quân ngồi dậy, kéo theo cô gái ngồi đối diện với bản thân mình. Cảm giác bị nhìn gắt gao như vậy khiến toàn thân cô nóng ran, vội càng nhìn ra bên ngoài, chợt nhận ra toàn bộ căn phòng đang bị ánh sáng toàn thành phố soi rọi.

Nhân lúc cô đang mất tập trung, Tôn Diệc Quân liền cúi đầu xuống, cắn nhẹ lấy vành tai ửng đỏ của cô.

- Đừng, ngộ nhỡ…

Anh nhanh chóng hiểu được suy nghĩ trong đầu cô, liền bật cười thành tiếng.

- Đây là kính một chiều, ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy gì.

Khuôn mặt Đồng Lệ Giao bỗng bị nhuộm một mảnh đỏ hồng. Cảm giác bị nhìn thấu những suy nghĩ này thật không dễ chịu gì. Nhưng cô cũng không còn quá nhiều thời gian để ngại ngùng, bởi lẽ bây giờ con quái vật trong người Tôn Diệc Quân mới bắt đầu xâm chiếm.

Nụ hôn mãnh liệt và triền miên trên đôi môi đỏ mọng, bàn tay thành thục đã kéo chiếc váy trên người cô xuống trễ ngang vai, để hai gò bồng đào nửa ẩn, nửa hiện dưới lớp vải mỏng manh. Nương theo từng nụ hôn đang rơi dần xuống xuơng quai xanh, anh liền cắn nhẹ vào nơi ấy để lưu lại ấn ký trên người của cô.

- Đau.

Đồng Lệ Giao khẽ nhăn mặt, không biết tên đàn ông này vì sao lại cắn vào cổ mình, nhưng rõ ràng bị cắn như vậy thật không dễ chịu chút nào.

- Cởi áo cho anh, ngoan.

Tôn Diệc Quân trầm khàn ra lệnh. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại như bị thôi miên mà tuân theo. Bàn tay vụng về, đặt lên chiếc sơ mi trắng, mang từng chiếc cúc áo cởi ra. Cuối cùng, toàn bộ thân hình cứng rắn đã hiện ra ngay trước mắt, từng cuộn cơ bắp rắn chắc mang theo dụ hoặc chết người.

Đầu ngón tay mẫn cảm chạm nhẹ vào lồng ngực trần ấm nóng, mang theo cảm xúc tê dại, khiến hạ thân anh như muốn nổ tung.

- Chết tiệt, tiểu yêu tinh này, em đang đùa với lửa đấy.

Đồng Giao ngây ngốc, không biết vì sao chỉ một sự đụng chạm nhẹ đã khiến người đàn ông đối diện như biến thành con người khác, hơi thở vốn đã hỗn loạn nay càng trở nên dồn dập.

Tôn Diệc Quân sớm đã không còn đủ kiên nhẫn, dục vọng đang dần lấp đầy mọi mạch máu trong cơ thể. Chiếc váy đang trễ nửa vai của cô đã bị loại bỏ trong tích tắc, toàn bộ cơ thể non mềm lọt thỏm vào đáy mắt xanh, sâu thẫm của người đàn ông đối diện.

Tôn Diệc Quân khẽ đẩy nhẹ thân thể mỏng manh xuống chiếc giường mềm mại, toàn thân cao lớn cũng rất nhanh bao phủ lên ấy. Đồng Lệ Giao sợ hãi, vội đưa tay, bấu víu lấy tấm lưng trần săn chắc. Hành động này khiến da thịt nóng bỏng trực tiếp chạm vào nhau, mang đến sự tê dại từ nơi sâu thẳm nhất.

Những nụ hôn rơi xuống mọi ngóc ngách trên làn da tuyết trắng, như rút hết toàn bộ linh hồn của cô rời khỏi thể xác. Cảm giác này quá mức mãnh liệt, khiến cô như bị rơi xuống đại dương dậy sóng.

Tôn Diệc Quân nhanh chóng loại bỏ thứ phòng bị cuối cùng trên người mình, để nơi cao ngạo được ngẩng cao đầu trước ánh trăng rực sáng. Nơi ấy quá to lớn, khiến Đồng Lệ Giao nổi lên một cơn sợ hãi.

- Đừng, làm sao có thể…

Hơi thở của anh phả lên chóp mũi, khiến cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của ác ma. Thứ đó quá to lớn, mà cảm giác đau đớn ấy khiến cô lo sợ. Nhưng bản thân anh đã bị kìm chế đến mức này, nếu không ngay lập tức ở trong thân thể cô thì chắc chắn sẽ bị dục vọng bức chết.

- Thả lỏng người, sẽ không đau.

Tôn Diệc Quân lại một lần nữa mang lời mật ngọt để thôi miên. Cô cảm giác được hai chân mình đang bị tách rộng ra, mà ở nơi tư mật như có thứ gì đó đang làm càn. Toàn thân cô từ trên xuống dưới đều trở nên căng thẳng, đến thở mạnh cũng không dám.

Anh khẽ hôn nhẹ lên nụ hoa phiếm hồng trên gò bồng đào, để khiến cô không còn chú tâm đến hành động sắp diễn ra. Cảm giác nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước trước ngực khiến toàn thân cô run lên, thanh âm ám muội lại vang lên khe khẽ.

- Ah…

Nhân lúc này, bàn tay rắn chắc giữ chặt vòng eo nhỏ, sau đó liền động thân để mang toàn bộ thứ cao ngạo vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể cô. Sự xâm chiếm bất ngờ khiến toàn thân cô cong lên, bàn tay giữ bấu lấy bờ vai rắn chắc làm điểm tựa.

- Uhm… đừng…

Cơn kích tìch ập đến, khiến đầu óc cô mê muội, đến mức tưởng như đã ngất lịm, nhưng sau đó lại bị sự tê dại, co rút mãnh liệt mang trở về thực tại.

Người đàn ông này quá mức cuồng dã, liên tục động thân để rút cạn mọi sức lực trong thân thể mỏng manh của cô.

Đồng Lệ Giao trầm luân trong sắc dục, chẳng biết từ lúc nào, đôi chân thon dài đã vòng qua eo anh làm điểm tựa, nương theo từng động tác của anh mà đạt tới đỉnh cao khoái lạc.

Dần dần, những thanh âm ám muội đã chuyển thành hơi thở gấp gáp. Từng động tác ra vào tuân theo luật động dẫn cả hai từ đỉnh cao này đến đỉnh cao khác. Cho đến khi toàn thân co rút, mang theo thứ mật ngọt, ấm nóng vào sâu trong thân thể đối phương, lúc ấy màn đêm mới trở về yên tĩnh nguyên thủy.