Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1208



Chương 1208


“Đúng là rất giống đấy!”


“Đây chỉ là những kỹ năng bề ngoài, vào ban đêm, mắt nó phát ra ánh sáng xanh sẽ bị lộ ngay!” Giản Ngọc vẫn có chút lo lắng.


Sói trắng bị biến thành chó Alaska hiển nhiên có chút không vui, nằm bò trên mặt đất không kêu tiếng nào.


Tô Lam lập tức đi tới vuốt ve lông của nó, “WING, thật ngại quá, để mày giúp bọn tao, không chỉ khiến mày phải đi một chặng đường dài, mà còn phải biến mày từ Vua Sói thành chó.”


WING dường như hiểu được lời nói của con người, nhìn Tô Lam bằng ánh mắt ai oán.


“Nhưng nếu không làm như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì hai bọn tao sẽ gặp nguy hiểm, không, là ba, còn có đứa bé trong bụng của tao nữa, cho nên phải để mày chịu thiệt thòi rồi.”


WING ngoan ngoãn nằm bò trên mặt đất, ánh mắt ai oán cũng đã biến mất.


“Hình như nó hiểu được những gì em nói, nó rất thích em.”


Tô Lam nở nụ cười nhìn Giản Ngọc, “Anh ấy cũng nói như vậy, lần đầu tiên em nhìn thấy WING đã sờ nó rồi, có lẽ chúng em khá hợp nhau.”


Hai người nghỉ ngơi tại nơi này ba ngày, cũng mua đồ cần mua, sau đó lại tiếp tục lên đường.


Khi thực sự bước chân lên đất liền, Tô Lam mới biết những ngày trên thuyền thật sự giống như trên thiên đường.


Vì trên thuyền có mọi tiện nghi, có thể nói là thức ăn đến tận miệng, nhưng trên đất liền thì khác.


Vì lo lắng cho đứa bé trong bụng Tô Lam, Giản Ngọc luôn duy trì việc ăn cơm đúng giờ, đối với người đang vội lên đường mà nói đây là một vấn đề lớn.


Tốc độ di chuyển của họ vẫn rất chậm, vốn dĩ ban đầu dự kiến là một tuần, nhưng lại mất hẳn nửa tháng.


Tối hôm đó họ dừng lại ở một thôn làng.


Giản Ngọc mang một ít thức ăn cho Tô Lam và một ít thịt cho WING.


“Tô Lam, nếu như anh tính toán không lầm thì ngày mai chúng ta có thể đến Love Valley.”


“Vậy thì tốt quá! Cuối cùng thì cũng có thể lấy được chân kinh rồi.” Tô Lam hai tay chắp lại đặt lên ngực.


“Em đừng vui mừng quá sớm, khó khăn thật sự giờ mới bắt đầu. Anh đã hỏi dân làng ở đây rồi, họ đều khuyên anh không nên đi, trong mắt dân làng, khu rừng lớn mà chúng ta sắp vào có tên là khu rừng Hắc Ám, là nơi một đi không trở lại.”


“Có phải vì ở đó có ma cà rồng không?”


“Anh đã nghe họ kể vài câu chuyện, hình như có liên quan đến ma cà rồng. Ma cà rồng sẽ không buông tha cho con người lẻ loi một mình rơi vào miệng của họ đâu, không chỉ có ma cà rồng, trong rừng còn có rất nhiều mãnh thú.”


“Còn có mãnh thú à? Vậy chúng ta nên đem theo sư tử và hổ nữa!”


“Em mau từ bỏ đi, có thể mang theo một con sói này đã là may mắn lắm rồi! Kỳ thực anh đã đoán ra nơi ở của ma cà rồng chắc chắn phải có rất nhiều mãnh thú sinh sống, nếu không ma cà rồng sẽ không thể sống sót được. Hay là em ở làng bên ngoài chờ tin tức của anh, một mình anh vào rừng dò đường, nếu như anh không quay lại được thì em lập tức liên hệ với tập đoàn Dark Reign đến đón em về.”


Tô Lam lắc đầu rất kiên định, “Không được, em không đồng ý, em sẽ đi cùng anh, hoặc là anh ở lại, em đi vào một mình, bởi vì vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến anh.”


“Tô Lam, bây giờ anh không phải đang bàn bạc với em, chuyện này rất quan trọng, khu rừng này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của chúng ta, không cần biết gặp phải thứ gì, tỷ lệ sống sót của chúng ta rất thấp!”