Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1249



Chương 1249


“Tô Lam, em ở bên ngoài đợi bọn anh đi, bọn anh sẽ quay lại rất nhanh, bên trong đó có rất nhiều thứ kinh khủng, nhỡ chẳng may dọa đến em thì sao?”


“Vượt qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn rồi, còn có chút nữa thôi là sẽ đạt được mục đích, vậy mà anh lại bảo em chờ ở bên ngoài? Chẳng lẽ em lại sợ mấy bộ xương trắng chắc? Mau đi vào đi không muộn.”


Tô Lam đi về phía trước một bước.


Hai người đàn ông đều không thể cản cô lại, nên cuối cùng họ đành phải đi theo, bảo vệ cô ở phía sau mình.


Giản Ngọc không nói dối, có vẻ như khu đại mộ này đã từng bị nhòm ngó bởi rất nhiều kẻ trộm mộ, dù sao thì ở đây cũng không có ai nên tất cả mọi người đều muốn chiếm lấy kho báu ở nơi này.


Nhưng vì chỗ này có rất nhiều bẫy nên có rất nhiều người đã thiệt mạng ở đây


Trên đường đi, xương trắng như tuyết.


Nhưng chẳng hiểu sao ba người lại đi rất thuận lợi, bởi vì đã từng có rất nhiều người trộm mộ ghé qua đây rồi, nên hầu hết các bẫy ở đây đều đã được kích hoạt hết rồi, mà mỗi một cái bẫy chỉ sử dụng được một lần thôi là sẽ mất tác dụng.


Vậy nên ba người đã rất may mắn đi một mạch đến bên hồ ở trong khu mộ.


Chẳng ai ngờ rằng trong bóng tối ở nơi này lại còn có một nơi đẹp như vậy.


Mặt hồ gần như trong suốt, lăn tăn gợn sóng, xung quanh còn có những bụi cỏ rất dài, mà bên trên mặt hồ còn có một làn khói mỏng, nhìn vào thì nơi này giống như là suối nước nóng vậy.


“Có phải là tôi chỉ cần nhảy xuống là xong rồi không?” Quan Triều Viễn quay đầu lại nhìn Giản Ngọc.


“Cậu xuống thử đi.”


Dù sao thì khi đó Giản Ngọc cũng còn rất nhỏ, anh ta cũng không chắc là mình đã nhớ đúng.


“Đợi chút!” Tô Lam dùng hai tay kéo tay Quan Triều Viễn lại.


Lần đầu tiên nhìn xuống hồ thì cô cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng nhìn lại lần hai cô lại cảm thấy nơi này rất âm trầm, rất đáng sợ.


Một nơi âm u dưới lòng đất sao lại có một cái hồ như thế này chứ, thật sự rất kỳ lạ.


Mà những thứ nhìn vào có vẻ đẹp như vậy thì lại thường rất nguy hiểm.


“Hồ nước này sâu lắm không? Ở sâu trong lòng đất như vậy rồi mà vẫn có hồ nước nghe lạ quá. Liệu trong hồ nước này có quái vật gì không? Em thấy hơi sợ.”


Nhìn vào ánh mắt của Tô Lam cũng đủ để thấy sự hoảng sợ và lo lắng của cô.


“Tô Lam, em ở yên trên bờ chờ anh đi, không sao cả. Nếu có quái vật gì thì anh sẽ lập tức chạy lên, bây giờ anh vẫn chưa phải là người bình thường, vẫn còn sức mạnh.”


Quan Triều Viễn vội vàng an ủi Tô Lam, sau đó sờ vào bụng cô.


“Anh cả, không có việc gì thật chứ?”


Giản Ngọc lấy súng ra, nạp đạn, lên nòng, sau đó kiểm tra lại con dao của mình.


“Em yên tâm đi, nếu có nguy hiểm gì thì anh sẽ giúp cậu ấy.”


“Ai mượn anh giúp chứ!” Quan Triều Viễn vẫn quen cãi lại Giản Ngọc, ai bảo anh ta là anh trai của anh chứ.


“Cậu nên cảnh giác thì hơn, nếu có gì kỳ lạ thì cứ gọi tôi.”


Quan Triều Viễn sờ đầu Tô Lam sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái: