Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2086



Chương 2086


Sau hai mươi phút, Tô Lam vội vã đến văn phòng giám đốc.


Cô đẩy cửa vào.


©ó hai người đang đứng ngoài ban công, giám đốc Lưu hình như đang nói chuyện với ai đó.


Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, ông ấy quay lại với một nụ cười rạng rỡ: “Bác sĩ Tô tới rồi đó à!”


Không phải nói là liên quan tới mạng người ư?


Tại sao giám đốc Lưu vẫn cười vui vẻ như vậy?


“Giám đốc Lưu… ông không phải nói là Tô Lam vẫn chưa nói xong, giám đốc Lưu đã vẫy vấy tay: “Cũng đã nhiều năm rồi, chắc cha con hai người chắc rất nhiều chuyện muốn nói? Tôi sẽ không làm phiền nữa”


Cha và con gái?


Ngay lập tức Tô Lam cứng đờ.


Nhưng khi cô sực tỉnh lại, giám đốc Lưu đã đi rồi.


Từ ban công đi lại, là một người đàn ông.


Không phải là Tô Văn Tâm thì còn là ai?


Sắc mặt Tô Lam lạnh lùng, quay người đi ra ngoài.


“Tô Lam, đây là thái độ của con khi gặp cha mình sao?” Tô Văn Tâm không hài lòng.


Tô Lam cười nhạo và quay lại: “Ông này, ông nhận nhầm rồi, tôi không có cha.”


“Cô ..” Tô Văn Tâm bị chọc tức. Giơ tay định động thủ.


Tuy nhiên, khi nghĩ đến mục đích của cuộc gặp mặt này, ông ta đã nhịn lại: “Tô Lamt Cha con với nhau nào có cái gì hận với thù chứ. Thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy, bây giờ con muốn quay trở lại thành phố Ninh Lâm, có nghĩa là con đã bỏ qua quá khứ. Cha cũng đã hạ mình tới đây tìm con, con như vậy bắt ép người khác có phải là có phần quá đáng không?”


“Tôi quá đáng?” Tô Lam suýt chết cười: “Các người có cảm thấy mình quá đáng khi bỏ thuốc vào nước ép trái cây của tôi và đưa tôi lên giường của một người đàn ông khác hay thậm chí rút máy thở của anh trai tôi không? Tôi nói cho ông biết, tôi quay về thành phố Ninh Lâm chỉ vì đây là quê hương của tôi, không có nghĩa là tôi muốn cùng loại rắn rết như các người có bất cứ mối liên hệ gì. Muốn tìm thấy sự tồn tại ở chỗ tôi? Xin lỗi, có lẽ ông phải thất vọng rồi!”


Bỏ câu này lại một cách lạnh lùng, Tô Lam quay người lại định rời đi.


Chỉ mới chạm tay vào tay nằm cửa, Tô Văn Tâm liền nổi giận và gầm lên: “Tô Lam, cô đã vô tình như vậy, tôi cũng không cần phải nói vòng vo nữa. Thời gian này tôi đến tìm cô, chỉ có một chuyện. Vị trí bà tổng giám đốc Quan Thiên chỉ có thể là của Tô Bích Xuân, cô thì ngoan ngoan nghe lời, ít dây dưa với Quan Triều Viễn đi!”


Lại là Tô Bích Xuân!


Tay nắm chặt lại, Tô Lam quay người: “Xin lỗi ông, những lời này có thể có ích nếu ông nói với tôi sớm hơn. Bây giờ … thì muộn rồi”


“Ý cô là sao?”


“Ý tôi là ..” Tô Lam lấy giấy chứng nhận kết hôn ra khỏi túi xách: “Thấy chưa? Vị trí bà chủ nhà họ Lê mà cô ta hằng mơ ước, giờ là của tôi.”


Tô Văn Tâm giật lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn.


Khi ông ta nhìn thấy bức ảnh, tên tuổi và dấu ấn thép, toàn bộ người ông ta như bị sét đánh: “Cái này, không thể nào…”