Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2292



Chương 2292


“Anh đến ngay”



Ném những lời này xuống, Quan Triều Viễn cắt đứt điện thoại.


Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Lam dùng chăn quấn chặt lấy bản thân và chỉ lộ ra cái đầu.


Trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén của anh lập tức trở nên dịu dàng đi vài phần.


Anh xoay người đi đến trước mặt cô.


Anh còn không kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Tô Lam lật chăn ra, dáng vẻ như thấy chết không lùi: “Cậu cả Quan, anh… Anh..




Anh dịu dàng một chút nhé!”


Quan Triều Viễn: “…”


Một bàn tay to đặt lên trên đầu cô: “Biết em gấp đến nỗi không thể nhịn được, nhưng mà bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài. Cứ nhịn đi, được chứ?”


Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người rời đi.


Cả người Tô Lam sững sờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.


Cái… Cái gì?


Cứ nhịn đi ư?


Cho đến lúc này, Tô Lam mới phản ứng lại được, hóa ra vừa rồi sau khi Quan Triều Viễn nhận một cuộc điện thoại xong, anh không tính động vào cô mà là… Muốn rời đi sao?


“Trời ạt”


Tô Lam vùi đầu vào trên ghế sô pha, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.


Cô… Cô thế mà còn bày ra một bộ dạng thấy chết không lùi, muốn anh dịu dàng một chút!


Không có mặt mũi nhìn người nữa rồi!


Một lát sau, dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô Tô Lam căn môi, cô rối rằm trong ổ chăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được.


Cô đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ.


Sắc trời bên ngoài tối đen, nhưng phía trước biệt thự lại sáng đèn đuốc sáng trưng.


Trên bãi cỏ đẳng trước, bên cạnh hai chiếc xe Rolls Royce màu đen kia, Quan Triều Viễn đang cúi đầu, dường như là đang bàn chuyện gì đó với Lục Anh Khoa.


Vẻ mặt của anh lạnh lùng, môi mỏng hơi mím lại Tô Lam nhìn chäm chăm vào môi anh, đột nhiên trong đầu cô còn xông ra một ý tưởng kỳ quái.


Dường như mỗi một lần Quan Triều Viễn hôn cô đều rất có kỹ xảo.


Chỉ là một cái hôn cũng đủ để làm đầu óc của cô choáng váng, tay chân không thể tự khống chế.


Như vậy… Có phải điều này đã nói rõ räng, chắc hẳn anh là một cao thủ từng trải qua hàng trăm trận chiến ở phương diện kia đúng không?


Nghĩ đến đây, dường như một góc nào đó trong lòng Tô Lam có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái xông ra.


Lúc cô đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cửa kính xe bị ai đó hạ xuống.