Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2319



Chương 2319


Tính đến hôm nay đã là ngày cuối cùng.



Tô Lam do dự một chút rồi bắt xe trở về bệnh viện trung tâm.


Sau khi Lâm Thúy Vân biết được tin, sợ một mình cô sẽ chịu thiệt thòi vì vậy đã nói Tô Lam đợi ở cửa bệnh viện, đợi cô ấy đến rồi cùng nhau đi làm thủ tục.


Tô Lam biết Lâm Thúy Vân nóng tính cho nên giấu cô ấy đến bệnh viện trước, chuẩn bị đi làm thủ tục.


“Sau này rời khỏi đây thì đừng bao giờ nói cô đã từng làm việc tại bệnh viện trung tâm. Bệnh viện trung tâm chúng tôi không muốn bị mất mặt vì người như vậy”.




Giám đốc nói xong lời này liền ném tờ đơn đã ký ngay trước mặt Tô Lam, biểu hiện hết sức khinh thường.


Tô Lam từ tốn.


Sau khi thu dọn đồ đạc xong, khóe miệng hiện lên nụ cười bất cần: “Viện trưởng Lý, ông cứ yên tâm, tôi chắc chản sẽ không nói đâu. Dù sao thì có một Giám đốc không phân biệt tốt xấu như vậy, chỉ biết đổ chậu phân lên đầu bác sĩ trong bệnh viện của mình thì đó cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào cả”


Giám đốc Lý nghe vậy lập tức đập bàn: “Tô Lam, cô nói cái gì vậy?”


Dù sao thì người phụ nữ này cũng không phải là bác sĩ của bệnh viện trung tâm nữa, cũng chẳng việc gì phải giữ mặt mũi cho cô †a nữa.


Tô Lam biểu cảm vô tội chớp mắt: “Giám đốc Lý, tôi vốn cho rãng là do ông già rồi nên mắt không được rõ, nhưng lại không ngờ rằng đến cả khả năng nghe của ông cũng không được tốt nữa. Tôi nhớ không nhầm thì hình như ông đã sáu mươi mấy tuổi rồi phải không? Nếu như không có khả năng thì có thể từ chức càng sớm càng tốt, kẻo lại gieo họa cho người khác”


Sau khi nói xong, Tô Lam liền quay người rời đi không chút do dự.


Viện trưởng ở phía sau bị cô làm cho tức giận đùng đùng đến nỗi đập tất cả mọi thứ ở trên bàn xuống đất.


Thậm chí cong phải nuốt xuống hai viên thuốc hạ huyết áp mới có thể hơi bình tĩnh lại một chút: “Nhìn xem những người trẻ tuổi dây giờ, làm gì có một chút phép tắc và lễ nghị, quả thực là cặn bã của xã hội”.


Giám đốc Lý vẫn không ngừng chửi rủa.


Ngay lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Ông ta đang nổi nóng, vừa cầm điện thoại vừa tức giận quát lên: “Ai vậy?


Người bên kia điện thoại vẫn chưa nói được hai câu, säc mặt Giám đốc Lý đã biến đổi, vội vàng đứng dậy như bị lửa đốt: “Cậu nói cái gì?”


Tô Lam vừa bước tới cổng của bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy Lâm Thúy Vân bốc hỏa chạy về phía cô: “Tô Lam, cậu không sao chứ?”


“Thúy Vân, cậu đến rồi?”


“Không phải mình đã nói với cậu rồi sao, cậu đợi mình tới rồi cùng nhau đi ký. Tại sao cậu lại tự mình đi rồi?”


Lâm Thúy Vân lấy tờ đơn từ tay Tô Lam. Nhìn phía trên đã ký tên và đóng dấu, khuôn mặt cô ấy vô cùng khó coi.


“Được rồi, Thúy Vân tốt của mình, mình biết cậu là muốn tốt cho mình. Nhưng mà mình không muốn nhìn thấy cậu vì mình mà phải cúi đầu khép nép ở trước mặt ông ta.”


“Nhưng mà mình biết cậu luôn rất thích công việc này, thật sự là quá đáng tiết Tô Lam cười đi tới bên cạnh cô ấy, kéo cánh tay cô ấy lên: “Mình là cô gái học giỏi thì sao? Cậu có từng nghe câu, chỉ cần là vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng, mình không tin mình rời khỏi nơi này sẽ không tìm được một nơi khác!”