Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2325



Chương 2325


Anh cũng vẫn luôn không thể nào hiểu được, vì sao cơ thể của anh giống như có được ký ức của chính mình, sẽ chỉ có phản ứng với mỗi mình Tô Lam.



Nếu như ngày đó ở Alice Villa Hotel, người phụ nữ xông vào phòng của mình là Tô Lam, vậy dường như tất cả đều có thể hiểu được.


Nghĩ đến đủ loại khả năng này, trong đôi mắt của Quan Triều Viễn lóe lên một vẻ lạnh lùng khát máu: Tô Bích Xuân, rất tốt!


Sau khi Lục Anh Khoa rời đi, lúc này Quan Triều Viễn mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ.




Tòa nhà trụ sở chính của Quan Thiên tại Ninh Lâm ở giữa sườn núi, từ vị trí nơi này nhìn ra xa gân như có thể quan sát toàn bộ phong cảnh của thành phố Ninh Lâm.


Nghĩ đến vừa rồi Lục Anh Khoa đã nói…


Quan Triều Viễn không ngờ rằng vậy mà Tô Lam lại gọn gàng dứt khoát từ chối giám đốc Lý như thế, anh còn tưởng rằng cô sẽ trở lại bệnh viện trung tâm một lần nữa chứ.


Nhưng mà có chút cáu kỉnh cũng không tệ, ít nhất sau này sẽ không bị người ta bắt nạt quá thảm nữa.


“Anh hai, vết đao trên chân anh đã trôi qua được hai tháng rồi, em cố ý tới kiểm tra cho anh đây”


Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, giọng nói hoạt bát của Tần Tấn Tài cắt đứt suy nghĩ của anh.


Anh ta vừa mới đóng cửa lại, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Quan Triều Viễn: “Anh hai, anh cũng không thể qua cầu rút ván như thế được. Vì chuyện của chị dâu, em phải đợi ở nước ngoài tới hôm nay mới bay về. Vừa xuống đất đã nhớ đến việc kiểm tra vết thương cho anh, anh cũng không thể lộ ra loại ánh mắt ghét bỏ này với em được, em sẽ đau lòng.”


Quan Triều Viễn im lặng, không thèm để ý đến anh ta, “Nói nhiều quá”


Tần Tấn Tài cười ha ha, quay người đi tới bên cạnh ghế sô pha.


Sau khi kiểm tra phát hiện tất cả đều bình thường, Tân Tấn Tài mới cười gian xảo: “Xem ra, hai tháng này chị dâu phục vụ anh không tệ nha, chỉ có thể xác tinh thần vui vẻ, vết thương mới có thể khôi phục tốt như: vậy”


Quan Triều Viễn tiện tay sửa sang lại quần áo một chút, cầm một quả hạch trên bàn lên trực tiếp nhét vào trong miệng của anh ta, “Ăn bao nhiêu thứ cũng không chặn nổi cái miệng này của em”


“Không cần chặn miệng em, bây giờ mấy anh em khác đều biết anh có chị dâu nhỏ cả rồi. Anh hãy nói thật với em, có phải anh đã gọi cú điện thoại kia không?”


Ánh mắt của Quan Triều Viễn rơi ra phong cảnh ngoài cửa sổ, căn bản không để ý đến anh ta.


Tân Tấn Tài vẫn líu lo không ngừng: “Lão Ngũ từ ngày đến đêm đều ngâm mình ở sở nghiên cứu khoa học, đừng nói ‘Wechat, ngay cả điện thoại cũng không cầm theo. Nhưng vừa rồi, vậy mà anh ấy lại vào trong nhóm Wechat hỏi, có phải anh có chị dâu nhỏ thật hay không!”


Ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên lạnh lẽo, anh cũng không trả lời câu hỏi của Tân Tấn Tài, mà lạnh lùng mở miệng: “Hóa ra mấy người còn giấu anh lập nhóm riêng?”


Biểu cảm trên mặt Tân Tấn Tài cứng đờ một giây, sau đó lập tức luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn đồ đạc: “À, em nhớ ra rồi. Vừa mới nhận một cú điện thoại, bên quân đội lại có một cuộc khám gấp, chiến sĩ kia thật là đáng thương, bên trên có con nhỏ 6 tuổi, dưới có mẹ già 90, toàn thân tê liệt chỉ còn lại mỗi lưỡi là có thể động, tình huống này thật sự là cực kì mạo hiểm, em phải trở lại ngay lập tức, không nói chuyện nữa.”


Tần Tấn Tài vọt tới cửa bằng tốc độ ánh sáng, lúc anh ta chuẩn bị rời đi, anh ta lại quay đầu: “Đại ca, chuyện của Tô Duy Nam, anh đã nói với chị dâu chưa?”


Quan Triều Viễn nhìn anh ta một cái, không nói gì.