Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2330



Chương 2330


“Tôi có nói cô đến mi Tô Lam sửng sốt một lúc: Ơ, hình như anh không nói!


Chiếc Rolls Royce màu đen nhanh chóng khởi động, chậm rãi hòa vào dòng xe.



Xe đi được khoảng mười phút.


Trong suốt quá trình, Quan Triều Viễn không nói một câu.


Mà Tô Lam ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy không khí xung quanh quả thật đè nén khiến người ta khó thở.


Tính toán thời gian, hình như đã một tuần cô không gặp Quan Triều Viễn rồi.




Trong lòng suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng thăm dò: “Anh Quan, thực ra tối đó…”


“Hửm?”


“Thực ra tối đó tôi uống say”


Tô Lam còn chưa nói xong, tiếng thẳng xe chói tai vang lên.


Rolls Royce đột nhiên dừng lại, dọa Tô Lam giật mình.


Quan Triều Viễn quay đầu nhìn cô: “Tôi nhớ à? mình đã từng nói với cô, ghét nhất là phụ nữ uống say”


Ở dưới mái hiên nhà người ta, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của người ta.


Là cô làm sai trước.


Tô Lam có chút chột dạ rụt người lại, nhịn suốt một lúc lâu, cuối cùng nặn ra được một câu xin lỗi.


Bàn tay người đàn ông khẽ bóp mặt cô, Quan Triều Viễn càng dựa càng gần: “Cái miệng nhỏ này, trừ nói xin lỗi ra còn biết làm gì nữa?”


Đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, dường như anh nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, còn biết ở trên giường nói lời ngọt ngào lấy lòng tôi.”


Nghe thấy câu nói trắng trợn như vậy của người đàn ông, vành tai Tô Lam lập tức ửng đỏ: “Anh, anh đang nói gì vậy?”


“Cô nhóc hư hỏng, tối qua, ăn mặc mát mẻ như vậy, lẽ nào không phải có ý đó?”


Bí mật nhỏ chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên bị người ta nhìn thấu, Tô Lam có cảm giác xấu hổ muốn chết.


Được rồi cô thừa nhận!


Cô vẫn luôn biết, Quan Triều Viễn có một loại chấp niệm gần như ám ảnh về cơ thể cô.


Tuy cô cũng không biết chấp niệm này từ đâu mà có.


Nhưng tối qua, quả thật cô mang theo tâm tư xấu xa: Nếu cô không dỗ được Quan Triều Viễn, dứt khoát dùng mỹ nhân kế cho xong.


Tô Lam có chút xấu hổ tránh mặt: “Tôi, tôi chỉ muốn xin lỗi anh, vì cuộc điện thoại của mình làm phiền đến hành trình của anh”


“Xin lỗi?”


Khóe môi Quan Triều Viễn khẽ nhếch, đầu ngón tay mảnh khảnh phác họa đường viền tai của cô, Nhẹ nhàng lướt qua vai và cổ của cô như khảy đàn.


Lập tức khiến làn da cô bị bao phủ bởi những vệt đỏ hồng: “Nếu cô cảm thấy tự dâng hiến bản thân cho tôi là lời xin lỗi tốt nhất, vậy thì…”


Giọng nói lúc này của Quan Triều Viễn rất khàn, mang theo một loại mập mờ mê hoặc lòng người.


Cảm giác đầu ngón tay anh ở trên vai cô muốn cử động, trái tim Tô Lam căng thẳng đến mức sắp ngừng đập.