Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2347



Chương 2347


Tô Lam cứ như vậy năm bò lên người anh.



Sơ mi rộng thùng thình không che đậy được gì, nếu lúc này y tá bước vào.


Thần kinh của Tô Lam, lập tức căng chặt.


Cô ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn, đôi mắt to ngập nước tràn ngập vẻ khẩn cầu.


Nhìn dáng vẻ này của cô, yết hầu Quan Triều Viễn căng chặt.


Cứ như vậy, cô y tá làm phiền chuyện tốt của anh hiển nhiên vô cùng dư thừa.




Quan Triều Viễn nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa, nhấc tay ấn vào máy trò chuyện bên gối: “Bây giờ tôi “Nhưng bác sĩ Tân bảo tôi.


“Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba”


Cô y tá đứng ngoài cửa dáng vẻ xinh đẹp, chân dài trước lồi sau vểnh, nói chuyện ngọt ngào.


Lúc Lệ Tư Thần vừa vào đây, cô ta đã nhìn thấy.


Đẹp trai đến mức người thần đều phẫn nộ, hơn nữa bây giờ còn ở phòng bệnh VIP, nhất định không phú cũng quý.


Biết được đêm nay phải đến đo nhiệt độ cho anh, cô y tá còn cố ý xịt nước hoa, trang điểm nhạt, thay đôi giày cao gót.


Chính vào lúc cô ta tràn ngập tự tin, vui vẻ chờ Quan Triều Viễn gọi vào, thế mà cô ta lại nghe thấy gì đây?


Quan Triều Viễn bảo cô ta cút!


“Hu hu hu…”


Cô y tá da mặt mỏng, sao chịu nổi uất ức này?


Lập tức rơi nước mắt lắc eo, che mặt chạy về.


“ït khỏe, cô không cần vào…”


Mà trong phòng bệnh, Tô Lam vừa thở phào một hơi, đã cảm thấy cơ thể nhẹ bằng, cả người bị ôm lên giường bệnh.


Cô vừa tắm xong, trên người mát lạnh, vô cùng dễ chịu.


Tô Lam nắm trong ổ chăn, người đàn ông đột nhiên đến gần khiến cơ thể cô căng chặt.


Quan Triều Viễn nhìn thấy phản ứng của cô, tròng mắt lập tức trở nên âm trầm.


Cái tên này rốt cuộc ám ảnh với mình bao nhiêu đây!


Mỗi lần chỉ cần anh hơi đến gần, cô sẽ luôn không biết làm sao, xấu hổ hoảng loạn.


Chính vào lúc bàn tay của Quan Triều Viễn đang đến gần vòng eo tinh tế của cô, máy trò chuyện ở đầu giường chợt lóe lên Sau đó giọng nói đáng ăn đòn của Tân Tấn Tài vang lên: “Anh hai, tôi thấy nên suy nghĩ cho sức khỏe của anh, để chị dâu nhỏ ngủ sô pha đi?”


Tô Lam trực tiếp ngơ ngác.


Cô gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, có khi nào tên Tần Tấn Tài kia đã lắp camera trong phòng bệnh không?


Khí áp quanh người Quan Triều Viễn bắt đầu giảm xuống, nhưng cố tình giọng nói đầu giường kia không định dừng lại: “Anh hai nói thật nhé, tôi làm tất cả cũng chỉ tốt cho anh thôi. Nếu chị dâu nhỏ ngủ chung với anh, lỡ nửa đêm anh có mưu đồ bất chính thì sao? Làm vậy dễ tổn hại sức khỏe, nhưng nín nhịn, lại hại thận. Nếu làm gì cũng không tốt, chi bằng để chị dâu nhỏ ngủ sô pha, anh nói có đúng không?”