Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2374



Chương 2374


Ông ta không thể tin được lao về phía trước hai bước: “Làm sao có thể, làm sao có thể…”



Tô Bích Xuân cũng lộ ra vẻ nghỉ hoặc, “Cha, chẳng lẽ ba quen người này sao?”


Đúng lúc này, Tô Lam người vẫn luôn đứng sau đám đông đột nhiên lao tới như tên bản.


Cô run rẩy quỳ xuống, những đầu ngón tay mảnh mai chạm vào khuôn mặt của người đàn ông Khi cô từ từ nâng khuôn mặt gầy của anh ấy lên Nhìn thấy khuôn mặt đó hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của mình, Tô Lam cuối cùng cũng đã không kìm được mà bật khóc: “Anh, anh!”


Nhiều năm rồi, sau vụ tai nạn xe hơi thảm khốc đó, Tô Văn Tâm đã đưa Tô Duy Nam ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.




Tô Duy Nam ở trên xe lăn xanh xao, hốc hác, chẳng còn chút sức sống nào.


Tô Văn Tâm cứng đờ đứng đó, thậm chí còn bắt đầu run rẩy: “Chuyện này làm sao có thể, nó không phải, không phải bị người nhà họ Bạch…”


Cho đến lúc này, Quan Triều Viễn mới từ từ đứng dậy: “Chủ tịch Tô, ông vừa đánh mất cơ hội cuối cùng hợp tác với Quan Thiên rồi. Tôi từ trước đến giờ đều không thích làm ăn với những người toàn lời dối trá, cho nên hợp đồng vô hiệu”


Chân của Tô Văn Tâm mềm nhữn, lao.


đến trước mặt Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, xin anh hãy nghe tôi giải thích một câu. Đúng vậy, tôi thật sự đã nói dối anh Mấy ngày trước tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức, nói nửa tháng trước có một nhóm người đã bắt con trai tôi đi. Nhưng tôi vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để tìm ra tung tích của nó, không phải anh vừa nói muốn có quyền giám hộ của nó sao? Tôi ký, tôi sẽ ký ngay, bây giờ tôi sẽ giao quyền giám hộ ra ngay”


Tô Văn Tâm cầm bút lên, run rẩy muốn ký.


Nhưng đầu bút của ông ta còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, đột nhiên, bản hợp đồng đã bị lấy mất Tô Văn Tâm nhìn lên thì thấy Tô Lam đang cầm lấy hợp đồng, xé nó ra thành từng mảnh, rồi dùng sức vứt nó lên.


Những mảnh giấy rơi xuống như những bông tuyết.


Khuôn mặt của Tô Lam lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào “Tô Văn Tâm, ông với con hồ ly tinh và con gái của bà ta cùng nhau trông coi cái biệt thự này, nhìn xem tập đoàn Tô thị phá sản như thế nào đi.”


Nói xong, cô dửng dưng quay người lại, đẩy Tô Duy Nam rồi bỏ đi Quan Triều Viễn khẽ giật khóe miệng, quay người đi theo bước chân của Tô Lam.


Lúc này Tô Văn Tâm vẫn muốn đấu tranh đến cùng.


Nhưng ông ta còn chưa chạm đến góc quần áo của Quan Triều Viễn, cánh tay của ông ta đã bị Lục Anh Khoa bắt lấy, rồi dùng lực cố gắng túm lấy quần áo “Cậu Quan, cậu Quan!”


Tô Văn Tâm quỳ rạp xuống đất, đau đớn đến đổ mồ hôi.


Nhưng dù như vậy, ông ta vẫn không quên cố gắng đấu tranh và van xin lần cuối: “Cậu Quan, cậu Quan, cầu xin anh, cầu xin anh nể tình con gái tôi đã đi theo anh, giúp chúng tôi đi mà”


Quan Triều Viễn dừng lại, anh thờ ơ quay đầu nhìn lại “Vừa rồi tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng chính ông là người đã từ bỏ nó.”


Nói xong câu này liền không chút do dự rời đi.


Tô Văn Tâm kịch liệt ngã trên mặt đất, sức lực toàn thân như bị rút hết, chỉ còn lại một cơ thể vô hồn.


Bệnh viện trung tâm Ninh Lâm.


Bên ngoài khu ICU có một tấm kính dày cộp, Tô Kìm Thư cứ nhìn khuôn mặt tuy gầy nhưng vẫn đẹp trai như cũ của anh trai mình.


Tô Duy Nam vẫn hôn mê.