Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2392



Chương 2392


Tiếng chuông kết thúc giờ học cuối cùng cũng vang lên.



Lục Mặc Thâm vươn tay gõ bàn: “Tiết học lần sau, tôi hy vọng mọi người có thể làm một bản tóm tắt những gì tôi đã nói trong ngày hôm nay, lúc đó tôi sẽ kiểm tra tại chỗ.”


Dây thần kinh của Lâm Thúy Vân đột nhiên căng ra: Nếu như vừa nãy mình không nhìn nhầm thì, khi cái tên cáo già đó nói, đôi mắt của anh ta rõ ràng đang nhìn chăm chăm vào mình.


Còn làm một bản tóm tắt?


Trong hai tiết học này, tâm trí của mình chỉ toàn đặt vào việc chửi bới Lục Mặc: Thâm, làm gì có tâm trạng đi nghe giảng?




Thằng cha này rõ ràng là đang nhắm vào mình.


“Tan học.”


Sau khi tao nhã phun ra hai chữ, Lục Mặc Thâm đút hai tay vào túi, lạnh lùng xoay người rời đi.


Theo lý mà nói, Tô Lam còn nghĩ Lục Mặc Thâm sẽ mượn cơ hội này để gây phiền phức cho Lâm Thúy Vân.


Nhưng không ngờ anh ấy lại trực tiếp rời đi như thế này.


Lâm Thúy Vân nghển cổ, sau khi xác định bóng dáng của Lục Mặc Thâm đã hoàn toàn biến mất, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.


Cả người yếu ớt gục xuống bàn: “Toang rồi, toang rồi, lần này toang rồi.”


Tô Lam cười, chọc cô ấy bằng đầu bút: “Đừng lo lắng, vừa rồi tớ thấy anh ta có vẻ khá chuyên nghiệp, chắc là sẽ không lấy việc công báo thù tư đâu.”


Lâm Thúy Vân lắc đầu.


“Cái này thì cậu không hiểu rồi, điều quan trọng nhất của một người đàn ông là thể diện. Hôm đó tớ đã tát anh ta ở trước mặt mọi người, anh ta nhất định ghi hận trong lòng. Nhưng mà vấn đề là, nụ hôn đầu mà tớ dành dụm bao nhiêu năm nay đã cho cho anh ta rồi đấy, tớ còn muốn tìm anh ta tính sổ đây: “Thế à? Nếu đã như vậy sao cậu còn sợ anh ấy làm gì.”


“Ai nói tớ sợ anh ta, tớ không thèm sợ nhé Lâm Thúy Vân nhanh chóng đứng dậy, ôm cánh tay Tô Lam, dựa vào vai cô: “Tô Lam nhỏ bé thân yêu của tớ, cậu là học bá, vừa nấy những gì anh ta nói cậu đã nhớ hết rồi đúng không? Vậy thì lần sau cậu nhớ đưa quyển số ghi chép cho tớ nha. Nếu đến lúc đó anh ta muốn tớ xấu hổ, tớ sẽ không để anh ta đạt được đâu.”


“Được rồi, tớ biết rồi.”


Sau buổi học, Tô Lam nhận được một cuộc gọi.


Lâm Thúy Vân ở bên cạnh thấy cô vui vẻ nói vài câu rồi cúp điện thoại, không khỏi tò mồ hỏi: “Tô Lam, có chuyện gì à? Sao cậu lại vui như vậy.”


“Cậu có nhớ khi chúng ta còn học trung học, có một đàn anh tên là Phương Trí Thành không?”


“Phương Trí Thành á! Tớ không chỉ nhớ, lúc trước tớ còn từng gặp mặt anh ấy rồi cơ, nghe nói bây giờ anh ấy làm đạo diễn”


“Anh ấy vừa gọi cho tớ, nghe nói là về nước rồi tôi. Tình cờ là bọn họ thiếu bác sĩ đi theo đoàn phim, nên định để tớ sang đó làm việc bán thời gian.”


“Bán thời gian?”


Lâm Thúy Vân đưa một cốc đồ uống nóng cho Tô Lam: “Tô Lam, cậu rất thiếu tiền à? Tớ nghe nói khi Lan Ly tuyển dụng cậu, tất cả học phí và các chỉ phí linh tinh đều được miễn.”


Lâm Thúy Vân định mở miệng uống đồ uống trong tay, nhưng ngay lập tức đã bị cướp đi Tô Lam nghiêm túc nói: “Bà cô của tớ à, đừng quên cậu vấn là nghệ sĩ giải trí, cậu muốn quay phim chụp ảnh thì cần phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng. Loại đồ ăn nhiều calo này, ăn ít đi”


Lâm Thúy Vân lập tức không vui: “Tô Lam à, tớ đã bị người đại diện cấm túc đến đầu to ra rồi đó. Rốt cuộc cậu có phải là bạn tốt của tớ không thế hả, nếu còn là bạn tốt thì mau trả lại cho tớ, bao lâu rồi tớ chưa được uống trà sữa rồi đấy cậu biết không hả?”