Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2432



Chương 2432


Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui vẻ của Tân Tự Dạng.



Lê Duyệt Tư sửng sốt một chút, vẻ tươi cười trên mặt lập tức cứng lại Cô ta vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tân Tự Dạng đang cùng Tô Lam lại đây.


“Ôi, anh hai, sao anh lại ở đây? Mang chị dâu nhỏ của chúng em đến thăm đại minh tỉnh à?”


Chi dâu nhỏ?


Nghe nói như thế, Lê Duyệt Tư biến sắc.


Cô ta theo bản năng nhìn về phía Quan Triều Viễn.




Lại thấy anh không nói gì, cũng không có mở miệng phủ nhận.


Với sự hiểu biết của mình đối với anh, anh không mở miệng tức là đang thừa nhận.


Cô ta nắm chặt tay, trên gương mặt Lê Duyệt Tư nháy mắt lộ ra vẻ phức tạp.


Cô ta tức giận chịu không nổi Nhưng mà vốn dĩ cô ta là một diễn viên, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó, cảm xúc của cô ta lập tức được bình ổn Trên gương mặt Lê Duyệt Tư xuất hiện vẻ tươi cười xen lẫn chút xin lỗi: “Tô lam, tôi không biết cô đang ở cùng với Triều Viễn, hóa ra hai người có hẹn à?”


Gương mặt Tô Lam ra vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại mang theo chút trào phúng.


Cô đang chuẩn bị mở miệng thì lại bị Quan Triều Viễn giành trước một bước: “Có”


Tô Lam sửng sốt một chút.


Sao cô lại không nhớ rõ cô và Quan Triều Viễn có hẹn nhỉ?


Lê Duyệt Tư vội vàng ngượng ngùng xin lỗi: “Tô Lam thực ngại quá. Na Na biết tôi ở Hà Hải thành bên này không bạn bè nào cả, hơn nữa Mặc Thâm lại bận quá , cho nên đã thoại cho Triều Viễn, nếu như hai người đã có hẹn thì đi trước đi thôi, đừng trễ nải chuyện chính.”


Khóe miệng Quan Triều Viễn giương lên: “Lục Mặc Thâm bận quá nên không thể gọi, cho nên liền gọi điện thoại cho tôi, ý của cô là tôi đang rất rảnh?”


“Em không có ý này”


Tân Tự Dạng ở phía sau lại chêm vào: “Lời nói này, sao cứ như thể, tôi và đám Thẩm Tư Thần cũng không phải là bạn bè của cô vậy?”


Lê Duyệt Tư khó chịu nhíu mày: “Nếu như: anh lại đây thăm tôi, vậy cám ơn anh. Nếu không phải, thì phiền anh đi ra ngoài trước đi: “Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, nếu ở trong thành Hà Hải cô cũng chỉ quen mỗi anh hai, chỉ có mỗi anh hai là bạn bè, đương nhiên tôi cũng không cần thiết phải ở đây.”


Nói xong lời này, Tân Tự Dạng xoay người bước đi ra ngoài Quan Triều Viễn nhìn cô ta, “Ekip của cô đâu “Đạo diễn đã muốn báo cảnh sát, hiện tại mấy người kia hẳn là đang ở trong cục cảnh sát.”


“Bên này tôi sẽ liên hệ phía cảnh sát, nhưng tôi chỉ xử lí chuyện này đến đây thôi, còn lại thì tự cô và Lục Mặc Thâm giải quyết.”


Nói xong lời này, Quan Triều Viễn liền xoay người rồi đi ra ngoài.


Trong phòng, cũng chỉ còn lại Tô Lam và Lê Duyệt Tư.


Lê Duyệt Tư kiêu căng giật giật thân mình.


Cô ta nhìn Tô Lam, mang theo tư thế của người thẳng cuộc: “Ngại quá, thực sự tôi không biết rằng hai người đang có hẹn.”


Tô Lam đứng ở cửa, cũng không tiến vào: “Mặc kệ có hẹn hay không, thì cô cũng đoán được Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ đến đây, không phải sao?”


Lê Duyệt Tư cười nói: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi bị thương, anh ấy đến thăm cũng không phải chuyện lạ gì.”


“Cô Lê, tôi cảm thấy lời nói của cậu chủ Quan vừa rồi, có thể cô đã không hiểu rõ. Ý của anh ấy có thể là, nếu cô có thể gọi bạn trai mình giúp đỡ, hẳn là anh ấy sẽ được giảm rất nhiều phiền toái.”