Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2446



Chương 2446


Ở đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói trầm và mờ ám của người đàn ông vang lên: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không dám nghe điện thoại của tôi nữa.”



Tô Lam: “…”


“Tôi thực sự đã đánh giá thấp em rồi, ai cho em gan to nói lời chia tay với tôi vậy?”


Chia tay?


Vốn dĩ hai người họ chưa từng nói những lời yêu, vậy làm sao có thể chia tay được đã đủ rõ ràng. Nếu như nó vẫn chưa đủ ràng, tôi cũng không ngại nhắc lại một nữa: Những lời anh nói ngày hôm đó đã làm cho tôi rất đau lòng, vì vậy tôi muốn ly hôn với anh.”


“Hình như bây giờ em đã quên những gì tôi từng nói rồi.”




“Anh đã nói nhiều điều như vậy, làm sao mà tôi biết được anh muốn nói đến câu nào.”


Tô Lam cắn môi, giọng nói yếu ớt.


“Vậy hôm nay tôi sẽ nhắc lại cho em một lần nữa.”


Quan Triều Viễn đứng trước cửa sổ sát đất của tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Quan Thiên, ánh mắt sâu thẳm, mang toàn bộ khung cảnh thành phố Ninh Lâm vào trong mắt: “Một khi đã bước vào địa ngục này của tôi, đến chết cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra”


Giọng nói anh rõ ràng là rất trầm và chậm rãi, thế nhưng khi Tô Lam nghe vào tai lại khiến cô phải giật nảy mình “Tối nay khi tôi về nhà mà không thấy em thì tự mình gánh chịu hậu quả nhé.”


“Quan Triều Viễn, anh.. “


“Xem ra dạo này tôi thực sự đã chiều hư em rồi. Nếu em bằng lòng, tôi không ngần ngại cho em mở mang kiến thức một chú, xem khi một người đàn ông muốn có được một người phụ nữ, anh ta có thể không từ một thủ đoạn nào.”


Tô Lam còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị cúp máy.


Quan Triều Viễn ném điện thoại lên bàn làm việc, quay đầu liếc nhìn mấy người đang đứng cách đó không xa: “Nói tiếp đi.”


“Lần này, về việc hợp tác với tập đoàn Lục Dương, đối phương đã đưa ra bản kế hoạch, đầu tiên là làm một bộ phim truyền hình với nhân vật nữ chính trong trang phục cổ trang”


“Mời Lê Duyệt Tư à?”


“Là nữ minh tinh số một, Lục Mặc Thâm đã chỉ đích danh phải dùng cô Lê, chỉ có điều, cô Lê thực sự có sức ảnh hưởng, vì vậy các giám đốc điều hành khác cũng không có ý kiến phản đối.”


Quan Triều Viễn không nói, cầm lấy tài liệu, ký tên và xua tay đi.


“Ông chủ, hôm nay mợ chủ xuất viện, có cần đến đón không?”


Quan Triều Viễn còn chưa nói gì, cánh cửa văn phòng đã được một người đẩy vào.


Âm thanh như thể muốn ăn đoàn kia cũng vang lên theo sau: “Đương nhiên là cần rồi, cái này còn cần phải nói hay sao?”


Tần Tấn Tài cởi áo khoác trắng bước vào, cười tửm tỉm đi đến, chào hỏi bọn họ.


Quan Triều Viễn lại lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không cần.”


“Anh hai, chẳng lẽ anh không biết khi một người bị bệnh, cho dù là thể hay tinh thần cũng đều là những thứ dễ bị tổn thương nhất. Đây thật sự là thời cơ tốt để anh quan †âm ân cần, sao có thể lãng phí được chứ?”


Sắc mặt của Quan Triều Viễn lạnh tanh: “Anh làm gì cần em phải dạy hay sao?”


“Em nào có dám dạy dỗ anh chứ? Chỉ là em nhắc nhở anh, anh lạnh lùng như vậy, chắc hẳn chị dâu phải tổn thương đau lòng lắm”