Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2451



Chương 2451


Có vẻ như anh rất hài lòng với phản ứng của cô, Quan Triều Viễn bế cô lên, quay người đi về phía phòng tắm: “Em vừa mới hết sốt, đừng có ngâm mình quá lâu.”



“Quan Triều Viễn, anh đi ra ngoài sao?”


Quả thực Tô Lam có chút không dám tin Người đàn ông này, cứ như vậy buông tha cho cô sao?


Lúc nãy khi đi lên tầng, cô cứ nghĩ mình sắp bị ăn tươi nuốt sống nữa cơ mà.


Quan Triều Viễn nhìn thấy khuôn mặt với biểu cảm kinh ngạc của cô liên cười nhếch miệng một cái: “Em thất vọng vì vừa rồi tôi không làm gì em sao?”


Khuôn mặt của Tô Lam lại đỏ bừng lên, cô vội vàng thu mình vào làn nước, nói: “Làm gì có.”




Trong mắt Quan Triều Viễn hiện lên sự vui vẻ, anh quay người rời đi.


Sau nửa giờ, Tô Lam mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.


Vừa đi tới bên cạnh ghế sô pha, cô đã bị Quan Triều Viễn kéo vào trong lòng.


“Thơm quá.”


Anh khẽ ngửi mùi hương trong mái tóc của cô, tay của anh lại lang thang một cách bất thường.


Cơ thể Tô Lam run run lên: Cô biết người đàn ông này không thể buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy, sở dĩ vừa rồi anh không đụng vào cô chính là vì anh đợi cô tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ đưa cô tới bến!


Ngay trong giây phút khi cô nghĩ rằng mình sắp bị đẩy ngã, vậy mà Quan Triều Viễn lại dùng tay phải đang rảnh tay, sấy tóc cho cô.


Tô Lam ghé vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng hít thở, tức giận mãi không thôi: “Anh cũng nhanh nhanh lên một chút, đừng có trêu tôi đấy!”


Quan Triều Viễn nhếch mép, rút tay ra, bế cô lên giường: “Đi ngủ.”


Tô Lam hoàn toàn choáng váng: Người đàn ông này thực sự cứ như vậy mà buông tha cho cô sao?


Nhìn Quan Triều Viễn đi ra ngoài, mãi cho đến khi ánh sáng trong phòng ngủ dần dần mờ đi.


Tô Lam ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt lại, ngay cả hơi thở cũng là hơi thở của Quan Triều Viễn.


Có lẽ vì được ngâm mình trong một bồn tắm nước nóng nên lần này Tô Lam được ngủ rất ngon.


Đợi khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi Tô Lam mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mắt nhảm mắt mở sờ soạng đi vào phòng tắm rồi bắt đầu đánh răng.


Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ vang lên phía sau cô.


Ngay sau đó, một đôi bàn tay to duỗi ra ôm lấy cô từ đẳng sau.


*A Tô Lam đang ngủ gà ngủ gật, ngay lập tức bị dọa hết hồn.


Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên, qua tấm gương trước mặt thấy Quan Triều Viễn đang đứng sau lưng mình.


Bộ quần áo ở nhà sáng màu khiến đường nét khuôn mặt anh hiện lên vô cùng dịu dàng.


“Dậy rồi sao?”


Giọng nói của người đàn ông cực kỳ dễ nghe.


Tô Lam vội vàng đặt bàn chải xuống, mơ hồ không rõ: “Tại sao anh lại ở đây?”