Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2489



Chương 2489


Lại là Lệ Duyệt Tư?



Cô ấy mặc một váy đầm dài màu sâm panh, khí chất ưu nhã, rõ ràng là ăn mặc rất chỉnh tê.


Nhưng mà bây giờ gương mặt tỉnh xảo đó lại có chút méo mó. Người đàn ông đứng ở đối diện cô ấy không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.


Lòng buôn chuyện của Tô Lam lại càng rục rịch.


Cô liều mạng chen về phía khe cửa.




Lỗ tai dán vào trên cánh cửa, cô muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì.


“Em cảm thấy tôi đang giận em sao?”


Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy gọng kính vàng trên mặt một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh như băng, “Tôi biết, từ trước đến giờ anh không thích tôi tham dự những nơi như thế này, nhưng là lần này là bởi vì công việc, tôi không cách nào từ chối.”


“Hừ”


Lục Mặc Thâm đột nhiên đi về trước hai bước, ép buộc Lệ Duyệt Tư phải lui về sau một chút, cuối cùng dính vào trên tường.


Mặc dù cách tròng kính nên không thể thấy rõ ánh mắt của anh ta, nhưng Lệ Duyệt Tư đã ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm quen thuộc trên người anh ta.


“Tập đoàn Lục Dương không thể cho em những thứ em muốn? Chỉ vì một quảng cáo còn con mà phải chạy đến cái nơi rác rưởi như thế này à?”


Cánh tay dài của Lục Mặc Thâm duỗi ra trực tiếp khống chế cô ấy, giọng nói như phảng phất từ trong địa ngục truyền tới: “Em cứ không thích Tô Lam như vậy, không phải là muốn làm cô ấy khó xử sao?”


Lệ Duyệt Tư bị chọt trúng tâm tư, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói: “Âm!”


Lời của cô ấy vừa mới dứt, sắc mặt Lục Mặc Thâm liền thay đổi, đấm một quyền.


Một quyền ác liệt kia lướt qua tóc của Lệ Duyệt Tư,và đập mạnh vào tai cô ấy.


Lệ Duyệt Tư giật mình, gương mặt tinh xảo nhanh chóng tái đi.


Cô ấy thật sự không ngờ Lục Mặc Thâm sẽ mất khống chế trước mặt cô như vậy. “Em nghe không hiểu những gì tôi đang nói, vậy tôi lại giải thích rõ cho em một lần nữa.”


Giọng nói Lục Mặc Thâm chứa đựng sự tức giận đang kìm nén: “Bởi vì có Tô Lam xuất hiện, Kỷ Hân Tỉnh đã bị đá ra khỏi quảng cáo kia. Không phải em quan tâm đến Kỷ Hân Tỉnh, thứ em quan tâm là chính là mặt mũi của em, là Quan Triều Viễn lại dám không để ý đến sự tồn tại của em mà đứng bên cạnh Tô Lam”


“Bây giờ nữ chính của quảng cáo kia đã đổi thành Mộ Mẫn Loan, em không vừa mắt, cho nên đến những nơi rác rưởi này, em cũng muốn đè chết Mộ Mẫn Loan, không phải sao?”


Gương mặt tươi cười của Lệ Duyệt Tư trong nháy mắt đã trở nên trằng bệch, cô ấy không dám tin nhìn Lục Mặc Thâm: Sao, sao anh ta lại biết rõ ràng như vậy?


Người đàn ông trước mặt thật xa lạ và đáng sợ.


Không biết tại sao, khi đứng ở trước mặt anh ta, cô ấy lại có cảm giác muốn chạy trốn.


Cô ấy muốn chạy mất dạng.


Lệ Duyệt Tư thở ra một hơi thật dài, chột dạ đưa tay đẩy anh ta ra, xoay người muốn đi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói”